150.
M/áu tươi b/ắn tung tóe từ n.g.ự.c , cùng lúc đó, má Dư Tô nóng ran, cô , đó là m/áu của Phong Đình dính mặt cô.
Tay cô nắm chặt con da/o cũng dính đầy m/áu ấm, ngay cả chiếc nhẫn xinh cũng má/u nhuộm đỏ.
Phong Đình khẽ rên một tiếng, đau đớn nhíu mày, mặt tái nhợt Dư Tô.
Anh cố gắng kéo khóe miệng, nở một nụ .
Ngay cả khi Dư Tô đâ/m con d/ao cơ thể , cũng hề chút oán hận cam lòng nào, mặt , chỉ sự quyến luyến và đau buồn.
Trước khi ngã xuống, từ từ đưa tay lên, khẽ vỗ đầu Dư Tô, dùng chút sức lực cuối cùng, mở miệng :
"Cá Con, thể ở bên em nữa , em bảo trọng nhé."
Lòng Dư Tô đột nhiên như hàng vạn mũi k/im đ/âm cùng lúc, đau đến nỗi cô kìm ôm lấy tim .
Hơi thở chút thông, cô khẽ thở dốc.
Và Phong Đình nặng nề ngã ngửa , ngã xuống sàn nhà, phát tiếng "bịch" nặng nề, con d/ao cắ/m thẳng n.g.ự.c , d/ao sáng loáng và m/áu tươi đó tạo thành một sự tương phản cực kỳ mạnh mẽ.
M/áu tươi nhanh chóng chảy xuống theo cơ thể, sàn nhà nhanh chóng hình thành một vũng má/u, Phong Đình từ lúc nào nhắm mắt , còn chút động tĩnh nào nữa.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên , chiếc áo sơ mi trắng m/áu nhuộm đỏ chói, mắt Dư Tô đau nhói, đau đến nỗi tự chủ mà nước mắt tuôn rơi.
Cô lặng lẽ một bên, cúi đầu chằm chằm t/hi th/ể , ngây lâu lâu.
Cô cũng bao lâu trôi qua, chỉ cảm thấy hai chân cứng đờ thể gập , mới lặng lẽ , phòng lấy chiếc chăn đỏ thắm , nhẹ nhàng đắp lên t/hi th/ể Phong Đình.
Dư Tô nhà vệ sinh rửa sạch m/áu tay, một bộ quần áo thường ngày, lấy tất cả d/ao g/ăm và các vật phẩm khác trong tủ , đặt lên , mới bước khỏi cửa, đến căn hộ của các thành viên khác trong cùng khu chung cư.
Khi cô lấy chìa khóa mở cửa bước , Vương Đại Long và những khác vẫn còn trong phòng khách chuyện, thấy Dư Tô bước , tất cả đều sững sờ.
Hồ Miêu ngây hỏi: "Chị Dư, chị... sang đây lúc ?"
Vương Đại Long dậy, lo lắng hỏi: "Chuyện gì ? Đại ca chọc chị giận ? Chúng em giúp chị dạy dỗ ."
Dư Tô trả lời, nhẹ nhàng đóng cửa , bước đến chỗ , ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc đó, mười mấy giây , cô mới chầm chậm :
"Nhiệm vụ của vẫn thành, các đều là giả, đúng ."
Phòng khách lập tức chìm sự tĩnh lặng ch/ết ch/óc.
Hai phút , Đường Cổ mới cô mở miệng : "Sao cô đột nhiên nghĩ như ?"
"Anh g/iết ." Dư Tô , vẻ mặt bình tĩnh mở miệng .
Vài đang ghế sofa, lập tức đều bật dậy, trợn tròn mắt vô cùng kinh ngạc.
Hồ Miêu môi run run, mãi mới tìm giọng của : "Chị... chị gi/ết ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-150-1.html.]
"Phong Đình, , ." Dư Tô từ từ lắc đầu, chằm chằm họ :
"Bây giờ đến đây, là để gi/ết các . Các đều là giả, tất cả đều ch/ết."
Vương Đại Long dậy nặng nề sụp xuống, ngây : "Đại ca , hết cho cô ?"
Dư Tô một tiếng: "Các cũng những lời m/a qu/ỷ đó để lừa ? Hay là, định cùng xông lên?"
editor: bemeobosua
Bạch Thiên, vốn thích đá/nh , hào hứng xoa tay như khi.
Vương Đại Long, Đường Cổ, Hồng Hoa, Hồ Miêu, và Bạch Thiên năm , đều im lặng Dư Tô, ai động đậy.
Dư Tô những khuôn mặt quen thuộc đó, con d/ao gă/m trong tay cấn lòng bàn tay đau nhói.
Cô tay với những , cho dù đây là một ảo ảnh, cô cũng nỡ g/iết họ.
nếu họ chế/t, cô sẽ thể rời khỏi thế giới , thể gặp những bạn đồng hành thật sự đang chờ cô ở bên ngoài.
Cô khó khăn l.i.ế.m môi, bước đến gần năm .
Hồ Miêu tiến về phía cô, vẻ mặt đau buồn : "Chị Dư, chị thật sự tất cả chúng em đều biến mất ?"
Dư Tô thêm nữa, cô , họ càng nhiều, cô càng thể tay.
Trong lòng cô chỉ lặp lặp một câu thầm gọi – G/iết bọn họ, mới thể gặp bọn họ thật sự!
Trước khi Hồ Miêu thêm lời nào, Dư Tô giơ d/ao g/ăm lên, nghiến răng, và ch/ém mạnh xuống cổ cô !
Hồ Miêu thậm chí hề né tránh, ngoan ngoãn tại chỗ, chấp nhận cái ch/ết.
Những khác cũng tay giúp đỡ, thậm chí một ai cử động.
Cho đến khi t/hi th/ể Hồ Miêu ngã xuống đất, Đường Cổ mới mở miệng :
"Vì cô đưa lựa chọn, và gi/ết ch/ết hai , còn đường hối hận nữa, thì, hãy g/iết hết chúng ."
Dư Tô đưa tay lên, lau vết m/áu nóng dính mặt, dám Hồ Miêu thêm một nào.
Ngay từ khoảnh khắc cô quyết định g/iết Phong Đình, cô còn cơ hội đầu nữa.
Mọi chuyện đến bước , điều duy nhất cô thể , là tiếp tục thực hiện lựa chọn đến cùng.
Dư Tô bước đến tiếp theo – Hồng Hoa. Người đàn ông hôm nay mặc váy phù dâu, lấp chỗ trống của phù dâu, mang nhiều tiếng cho .
Cô dừng mặt Hồng Hoa, giơ cao con d/ao gă/m dính m/áu, nhưng nụ khuôn mặt , cô chần chừ thể xuống tay.
Hồng Hoa gãi đầu, : "Không , tay . Mặc dù luyến tiếc cô, nhưng đến mức , cô cứ... về thế giới của cô ."
Dư Tô nhắm mắt , cánh tay dùng hết sức lực, chỉ mong một đòn chí mạng, mang quá nhiều đau đớn cho .
Bạch Thiên gì, lặng lẽ đưa tay , xin Dư Tô con da/o g/ăm.
Trước đây, đây là chuyện thường xảy giữa họ, chỉ là , Dư Tô do dự.