Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 140 (3)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-19 15:20:19
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng động đó chỉ vang lên một dừng , chơi đó đợi một phút, định thì một tiếng "loảng xoảng" nữa vang lên.

Âm thanh giống như tiếng vật kim loại rơi xuống đất, chỉ là tiếng rơi lúc đó, mà còn âm hưởng khi rơi dần yếu , cho đến khi biến mất.

Lúc , đàn ông đầu đinh mới khẽ : "Có nên qua xem thử ?"

Người phụ nữ trung niên liên tục lắc đầu: "Anh xem phim kinh dị bao giờ ? Lúc mà qua xem thì phần lớn đều ch/ết hết đấy!"

 

Dư Tô liếc , khẽ : "Vậy thì cứ đợi ở đây xem ."

Ba cùng gật đầu, bốn cứ thế im lặng, cạnh quầy lễ tân, lặng lẽ chờ đợi.

Đồng hồ treo tường phát tiếng tích tắc, trong gian tĩnh lặng đến cực điểm, nó trở nên đặc biệt rõ ràng.

Người chơi im lặng như tồn tại, phát một chút âm thanh nào.

Trời tối , nơi họ đang ở cũng tối sầm , khi mất hiệu ứng tăng cường thị lực, môi trường xung quanh trông tối đen chỉ còn những đường nét mơ hồ.

 

Trong tình huống ... nếu nguy hiểm xảy , căn bản thể tránh .

Dư Tô nghĩ , cẩn thận bước từng bước, lùi hai bước.

Thấy ba bóng mặt , cô mới cảm thấy an hơn một chút, ít nhất nếu ai tấn công cô, cũng thể đ/ánh lén.

"Chúng cứ đây cả đêm ?" Người đàn ông đầu đinh khẽ hỏi.

Người đàn ông khác trầm giọng trả lời: "Nếu , cũng thể xem tình hình bên trong thế nào ."

 

Người đàn ông đầu đinh hừ một tiếng, gì nữa.

Nơi đây trở nên yên tĩnh, chơi đó rằng, trong tai chỉ thấy tiếng đồng hồ tường chậm rãi chạy.

Sau hai tiếng động đó, còn động tĩnh mới nào truyền đến nữa. bất kỳ chơi nào hành động gì, dường như, đều đang chờ khác đầu tiên.

Dư Tô cũng đây bao lâu , chỉ cảm thấy hai chân cứng .

vài bước, về phía ghế dựa sát tường, tùy tiện tìm một chiếc xuống.

Ba thấy cũng qua , nhưng khi phụ nữ trung niên là đầu tiên tới, m.ô.n.g còn chạm ghế, âm thanh trong hành lang vang lên.

, còn là tiếng đồ vật rơi xuống đất nữa, mà là... tiếng mơ hồ.

Là tiếng của trẻ sơ sinh.

 

Tiếng lúc nhẹ lúc nặng, lúc gấp gáp lúc chậm rãi, thậm chí lúc gần lúc xa.

Đôi khi như cách bức tường, đôi khi như trực tiếp truyền đến từ hành lang.

Điều khiến rợn tóc gáy hơn nữa là, dù tiếng giống như tiếng của trẻ sơ sinh, nhưng trong trẻo sảng khoái như tiếng của trẻ con, ngược , chứa đựng một sự oán hận sâu sắc.

Dư Tô đoán đúng , phòng khám nhỏ quả thật đang tự ý tiến hành ph/ẫu th/uật ph/á th/ai.

Những đứa bé chế/t non trong bụng , là một trong những lin/h h/ồn oá/n kh/í nặng nhất.

Tối nay... e rằng sẽ đơn giản chỉ là tiếng mà thôi.

Dư Tô chiếc ghế lạnh lẽo, qua lớp quần áo sờ sờ ngang eo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-140-3.html.]

Trên eo cô buộc một chiếc túi dài tự may bằng vải, chỉ là một miếng vải gấp đôi may , nhét đạo cụ trong, buộc cả dải eo.

 

editor: bemeobosua

 

Ngoài con da/o g/ăm thể nhét , tất cả các đạo cụ khác đều ở đây.

Trong đó đạo cụ của riêng cô, và cả những thứ Phong Đình đưa cho cô.

Sau khi nhiệm vụ của kết thúc, giao tất cả các đạo cụ dùng đến cho cô.

Tối nay, nếu nguy hiểm gì xảy , cô nhất định sẽ chút do dự sử dụng đạo cụ, tuyệt đối tiếc.

Dư Tô nghĩ đến đây, tiếng nức nở nãy còn ở hành lang, bỗng nhiên vang lên ngay bên tai cô!

 

Bất ngờ kịp phản ứng, da đầu cô tê dại, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, đầu , chỉ thấy bóng ghế trống rỗng, hề bóng dáng m/a qu/ỷ nào.

Đồng thời, phụ nữ trung niên bên cạnh cô phát một tiếng hét thất thanh, đột nhiên nắm chặt cánh tay Dư Tô, căng thẳng :

 "Nó ! Nó ! Làm đây?!"

Dư Tô cảm thấy, bàn tay cô nắm chặt lấy cánh tay .

Hai chơi nam còn cũng về phía , đàn ông đầu đinh gấp gáp

"Chúng nhất nên sát đừng phân tán, thứ đó lợi hại đến mấy, bốn chúng đối phó với một nó, nhất định cơ hội!"

 

Rồi... tiếng nức nở đó, đột nhiên biến thành hai tiếng liên tiếp vang lên.

Dư Tô nuốt nước bọt, ngón cái tay trái khẽ xoa chiếc nhẫn kim cương ngón tay, trầm giọng :

 "Cho dù là nhiệm vụ thứ mười bốn, cũng vẫn chơi sống sót trở , nên nhiệm vụ nguy hiểm đến mức cách giải quyết, đừng hoảng ."

Bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô nới lỏng , phụ nữ trung niên ừ một tiếng,

"Ban nãy tiếng rõ ràng ở hành lang, đột nhiên vang lên ngay bên tai , thật sự dọa giật b.ắ.n cả !"

 

Người đàn ông đầu đinh khẽ : "Bây giờ tiếng động biến thành hai , đây? Chúng nó tiếp tục tăng lên ? Hay… chúng thử mở cửa chạy trốn?"

Tiếng nức nở thấp thoáng đột nhiên "oa" một tiếng trở nên cực lớn, khiến tai Dư Tô ong lên.

Ba đều trả lời lời của đàn ông đầu đinh, bởi vì khoảnh khắc tiếp theo… đèn điện nhấp nháy một cái.

Ánh sáng vụt qua đó, khiến Dư Tô rõ hai con qu/ỷ nhỏ đang bò lổm ngổm hành lang phía .

 

Kích thước của chúng chênh lệch là bao, xanh tím đen xám, đang bò lổm ngổm hành lang, di chuyển về phía .

Cứ đây chờ ?

Trong lòng Dư Tô hiểu rõ, nếu cứ đợi nữa, đợi đến khi chúng đến gần, e rằng nguy hiểm thực sự sẽ bắt đầu.

bây giờ... nhiệm vụ vẫn manh mối nào, ngay cả một manh mối hữu ích cũng tìm .

Trong các nhiệm vụ thông thường, chơi phần lớn là giúp m/a qu/ỷ tr/ả t/hù NPC, hoặc giúp NPC đang chịu khổ thoát khỏi, còn việc chơi đối đầu lẫn , tìm k/ẻ t/hù ẩn trong họ.

 

Loading...