Một cái tát, chọc giận đàn ông cố chấp, âm hiểm .
Mọi chuyện đó, đều vì thế mà xảy .
Vì trong làng phần lớn đều việc ngoài đồng, những nhà gần nhất hai bên nhà họ đều trống , tiếng kêu cứu của Phong Đình bất kỳ ai thấy.
Tuy nhiên, đàn ông đó sợ tiếng kêu cứu khác thấy, nên khi cư/ỡng hi/ếp, hoảng loạn đưa tay bóp cổ bà.
Mẹ của Phong Đình giãy giụa vài cái, động tác ngày càng yếu ớt, cuối cùng ch/ết vì ngạt thở.
Người đàn ông bò dậy định bỏ trốn, kéo quần lên thì thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, cùng với tiếng gọi mật của một đàn ông.
Cha của Phong Đình gọi tên mật của vợ , tai đàn ông , càng khiến nổi giận.
Trong t/ù, nghiến răng nghiến lợi với Phong Đình:
"Nếu cư/ớp mất Quỳnh Muội, Quỳnh Muội sẽ ch/ết! Đều tại , hại chế/t Quỳnh Muội, ! Không !"
Phong Đình kìm nén sự hận thù ngút trời, lặng lẽ hết lời kể của .
Cái ch/ết của cha là do đối phương bất ngờ tay. Người nấp cánh cửa gian nhà chính, đợi cha bước , thấy vợ ch/ết thảm sàn nhà, liền nhân cơ hội tấn công từ phía .
Cây da/o đó, ch/ém nhiều nh/át đầu cha , ch/ém đến mức còn nhận khuôn mặt.
"Phương tiện điều tra năm đó lạc hậu là một chuyện, cảnh sát chịu dốc lực phá án cũng là một điểm mấu chốt. Nếu họ chịu điều tra kỹ hơn, sẽ phát hiện đàn ông cùng làng với ..."
Phong Đình Dư Tô, từ từ :
"Cho nên, mới cảnh sát, tự điều tra vụ án . nhiều năm, khi lớn lên, hồ sơ vụ án biến mất. lật vụ án cũng bằng chứng, nhưng gì cả. chỉ thể, dựa cái APP ."
Dư Tô an ủi thế nào cho , điều duy nhất thể là ôm .
Cằm tựa vai Dư Tô, khẽ : "May mà, biến thành qu/ỷ dữ trong nhiệm vụ, tự tay g/iết ch/ết ."
Và lý do tự đến đầu thú, là vì qu/ỷ ép đến.
Bản á/n t/ử hì/nh của tên tội phạm tuyên nhanh, một trăm ngày liền trực tiếp tiê/m thuốc đ/ộc t/ử hì/nh.
Sau đó, mối qu/an h/ệ giữa Dư Tô và Phong Đình gì đổi, hai như từng chuyện gì xảy , vẫn như .
Và những nhiệm vụ , cô và những khác bắt đầu tự .
Đây là để chuẩn cho nhiệm vụ thứ mười bốn.
Trong thời gian , nhiệm vụ thứ mười hai của Vương Đại Long thất bại, nhiệm vụ thứ mười ba của Hồng Hoa thất bại, lượt sử dụng một vật phẩm miễn tử.
Thời gian trôi qua từng chút một, các chơi trong tổ chức lượt đón nhận nhiệm vụ thứ mười bốn của .
Người đầu tiên, chính là Vương Đại Long.
Vì một thất bại, nên đặc biệt lo lắng cho và Hồng Hoa hơn một chút, khi thời gian dần đến gần, khí trong tổ chức một nữa trở nên nặng nề.
Một ngày khi nhiệm vụ đến, Phong Đình và đóng cửa chuyện lâu, mục đích chỉ một, cùng lập đội .
Vương Đại Long cuối cùng đồng ý, nhưng ngày hôm , phòng của trống rỗng.
Đêm đó rõ ràng là các chơi phiên canh gác, chỉ sợ lén lút bỏ trốn, nhưng vẫn biến mất.
Đợi đến khi Dư Tô và những khác sáng sớm tìm , phát hiện biến mất, Bạch Thiên mới :
"Là giúp rời , đây là điều , ai thể ép buộc , dù là vì cho cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-139-4.html.]
Phong Đình gì, rút điện thoại gọi cho Vương Đại Long, nhưng điện thoại nhanh chóng vang lên:
"Số máy quý khách gọi hiện liên lạc , xin quý khách vui lòng gọi ."
Bạch Thiên bình tĩnh : "Đừng gọi nữa, đây là mệnh. Mỗi chúng đều trải qua, cũng ai để khác cùng mạo hiểm."
Dư Tô lấy điện thoại từ tay Phong Đình, nặn một nụ :
"Bạch Thiên đúng, chúng tin nhất định thể thành thành công."
Đường Cổ Dư Tô, khẽ : " , chúng cũng sẽ, lượt thành nó."
Hai chữ " lượt", nhấn mạnh, vốn dĩ thông minh.
Phong Đình nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư Tô, nắm chặt, trầm giọng : "Thời gian nhiệm vụ sắp đến ."
Dư Tô gật đầu, : "Chúng xuống lầu đợi , thành nhiệm vụ xong chắc chắn sẽ gọi điện thoại đến."
Cô , đẩy Phong Đình về phía : "Đi thôi, xuống lầu ."
Khi Phong Đình còn thấy cô, nụ mặt cô lập tức tan biến, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Mọi đều tỏ mấy quan tâm đến nhiệm vụ cá nhân của Vương Đại Long, như thể tất cả đều khẳng định thể sống sót trở về.
Sau khi họ xuống phòng khách, Bạch Thiên còn mở máy tính bắt đầu chơi game.
Đường Cổ bên cạnh xem, Hồng Hoa thì ngân nga hát chơi game xếp hình điện thoại.
editor: bemeobosua
Chỉ là, trong trò chơi của họ luôn vang lên tiếng thất bại.
Tất cả , đều đang cố tỏ bình tĩnh.
Ánh mắt Bạch Thiên dán màn hình máy tính, nhưng màn hình game. Tay thao tác loạn xạ bàn phím, hai mắt dán góc bên màn hình, nơi hiển thị thời gian hiện tại.
Dư Tô giả vờ chơi game, liếc thời gian, trong lòng khẽ chùng xuống.
Chỉ còn năm phút nữa là nhiệm vụ bắt đầu.
Phong Đình đó, hai mắt dán chặt thời gian màn hình, im lặng .
Màn hình máy tính xám xịt theo cái ch/ết của nhân vật game, qua ánh phản chiếu màn hình, Dư Tô thấy Hồ Miêu đang ở hành lang tầng hai phía , cô đang lén lút lau nước mắt.
Dư Tô cẩn thận hít một thật sâu, sợ tiếng động quá lớn sẽ khiến khác chú ý.
Thời gian từng phút từng giây, trôi qua nhanh chậm tâm trạng phức tạp của họ.
Dư Tô hỏi Bạch Thiên, Vương Đại Long bây giờ rốt cuộc đang ở ? Dù cùng, ít nhất... cũng chuyện với khi chứ.
Anh một cô đơn, đang trốn ở ?
Hai phút khi nhiệm vụ bắt đầu, màn hình điện thoại mà Phong Đình vẫn luôn chằm chằm, đột nhiên hiện lên một tin nhắn mới, đó là một email mới.
Anh nhanh chóng bấm , thấy email hẹn giờ mà Vương Đại Long gửi.