139.
Khi nhiệm vụ thứ mười lăm của Phong Đình đến, ngoài Dư Tô và những khác, những thuộc tổ chức của Dương Quang cũng đều đến, ngay cả La Phục, hội trưởng tổ chức Trọng Sinh, cũng mặt.
Hàng chục đông đúc, khiến phòng khách vốn rộng rãi nay trở nên chật kín.
nhiều như cạnh mà ai một lời nào.
Phong Đình cầm điện thoại, ở vị trí trung tâm ghế sofa, bên trái là Đường Cổ, bên là Bạch Thiên, Dư Tô cạnh Bạch Thiên, Vương Đại Long ở chỗ Đường Cổ, Hồng Hoa và Hồ Miêu cùng những khác phía ghế sofa.
Các thành viên của đội nhỏ gần như bao vây Phong Đình ở giữa.
Tất cả họ đều dán mắt điện thoại của , đồng hồ đếm ngược từng phút từng giây trôi về con 0.
Nhịp tim của Dư Tô, theo từng nhịp đập nhỏ của thời gian mà tăng tốc, khi đồng hồ đếm ngược sắp kết thúc, nhịp tim cô đập nhanh đến mức dường như sắp nổ tung.
Khi đồng hồ đếm ngược dần về 0 sự theo dõi của họ, điện thoại của Phong Đình, nhiệm vụ thứ mười lăm của hiện – [Nhiệm vụ cuối cùng: Kết thúc.]
Hai chữ , đại diện cho điều gì?
Không ai đủ tinh thần để nghĩ, bởi vì, ngay giây phút nhiệm vụ xuất hiện, Đường Cổ và Bạch Thiên, những hai bên Phong Đình, liếc , đồng thời tay.
Bạch Thiên nhanh chóng dang hai tay, ôm chặt lấy Phong Đình đang mất cảnh giác, khi kịp thoát , Đường Cổ nắm lấy tay , dùng sức giật lấy điện thoại từ tay .
Phong Đình thoát khỏi Bạch Thiên, định giằng điện thoại, thì Đường Cổ ném điện thoại cho Dư Tô đang phía Bạch Thiên.
Dư Tô vội vàng nhận lấy, lập tức cúi đầu bắt đầu nhập ID của cô và Vương Đại Long đó.
Phong Đình Đường Cổ và Bạch Thiên giữ chặt hai tay, chỉ thể hét lớn: "Không , em mau dừng cho !"
Vương Đại Long hét lớn: "Kệ , nhanh lên!"
Dư Tô chính xác nhập hai ID thuộc lòng , khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, nhanh chóng nhấn nút xác nhận.
Khoảnh khắc tiếp theo, trái tim đập thình thịch của cô đột nhiên hẫng một nhịp, m/áu mặt nhanh chóng rút , cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp về phía Vương Đại Long:
"Không ..."
Trên màn hình điện thoại, một hộp thoại hiện : [Ghép đội thất bại, nhiệm vụ cuối cùng là nhiệm vụ cá nhân của chơi, thể ghép đội.]
Bạch Thiên sững sờ, buông tay Phong Đình .
Đồng hồ đếm ngược chuẩn nhiệm vụ còn ba giây, Dư Tô run rẩy đưa điện thoại cho Phong Đình.
Phong Đình nhận lấy, khẽ với cô.
Rồi, thời gian kết thúc.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, Dư Tô cảm thấy m/áu như đông , cả cơ thể lạnh ngắt, đầu ong tai ù, thứ xung quanh trở nên mờ ảo, cả thế giới chỉ còn tiếng tim cô đập dữ dội.
Cô khẽ há miệng, khó khăn hít một .
Ngay đó, Phong Đình chớp mắt, đầu lướt qua từng , cuối cùng, ánh mắt dừng khuôn mặt cô.
Dư Tô khẽ mở môi vài , lên tiếng hỏi, nhưng thể phát bất kỳ âm tiết nào.
Cô trơ mắt biểu cảm mặt Phong Đình trở nên buồn bã, trong mắt tràn đầy một nỗi đau nào đó kìm nén.
Trái tim Dư Tô nặng trĩu, đầu óc ong ong, như hàng vạn con muỗi đang kêu loạn trong tâm trí cô.
Phong Đình mở miệng gì đó với cô, cô thấy, chỉ thấy há miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-139-1.html.]
Cho đến khi dậy, vòng qua Bạch Thiên xuống bên cạnh cô, đưa tay, ôm chặt lấy cô.
Giọng của vang lên bên tai Dư Tô, những lời gần gũi cuối cùng cũng xua những con muỗi đáng ghét .
Anh : "Anh gọi em qua, em động đậy, đành tự qua thôi."
Dư Tô chớp mắt vài cái, mới tìm giọng của , khàn khàn hỏi: "Anh, sống sót ư?"
"Sống sót , sống sót ."
Câu , giống như một bàn tay vươn xuống vực sâu, kéo sắp ngã xuống khỏi vách đá.
Dư Tô đột nhiên cảm thấy thứ xung quanh trở bình thường, m/áu lưu thông, chỉ tiếng tim đập, vẫn thình thịch tăng tốc ngừng.
Tìm lý trí, cô liền đẩy mạnh Phong Đình , giận dữ hỏi:
"Vậy ban nãy bày vẻ mặt buồn bã như ? Em còn tưởng thất bại !"
Phong Đình khẽ một tiếng, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng :
"Nhiệm vụ , liên quan đến những trải nghiệm đây của , gặp cha mất từ lâu, nên nhất thời chút buồn."
Dư Tô ngẩn : "Nhiệm vụ là cái ư?!"
editor: bemeobosua
Phong Đình gật đầu, : "Độ khó nhiệm vụ cao, chỉ là chút khác biệt so với những , cái sẽ cho em . Bây giờ, chuyện quan trọng hơn."
Anh đầu, một lượt những khác, đưa tay chỉnh tóc, cúi đầu chỉnh vạt áo, đó Dư Tô, vô cùng nghiêm túc :
"Tối hôm đó, em hỏi một câu hỏi, trả lời . Câu trả lời là – . bây giờ trả lời cái ... chắc muộn nhỉ?"
Dư Tô ngớ vài giây, còn kịp gì, Bạch Thiên bên cạnh đột nhiên hỏi: "Câu hỏi đó là gì ?"
Đường Cổ đưa tay kéo mạnh về phía , khẽ : "Cậu xen gì, đừng phiền chúng xem kịch như chứ!"
Phong Đình liếc một cái, dậy, đưa tay kéo Dư Tô lên, kéo cô lên lầu :
"Tất cả ở đợi, lát nữa sẽ cho các tình hình nhiệm vụ, ai mà dám theo lên lầu, tự chịu hậu quả."
Mọi lầu: "..."
Dư Tô: "...Cái đó, lên ?"
"Không ."
Tầng hai, Phong Đình kéo Dư Tô phòng, đưa tay đóng cửa phòng , đầu hỏi:
"Câu trả lời của em ?"
Dư Tô đột nhiên rụt rè: "Nhiệm vụ của thành công , lát nữa chúng ngoài ăn một bữa lớn để chúc mừng ?"
Phong Đình , bước đến gần cô: "Ban nãy ai bảo nhát gan nhỉ?"
"..."
Dư Tô lùi , "Không , em, xin cáo từ."
"Đứng yên đó." Phong Đình chắn mặt cô, nghiêm túc :
"Mẹ em chẳng giục em kết hôn , bà cũng hài lòng về , thì, suy nghĩ một chút nhé?"