Những khác cũng giống cô, đầu kỹ xung quanh. Trong lúc đó, cánh cổng sắt nặng nề phía lâu đài đột nhiên từ từ mở .
Các chơi kịp gì, đều im lặng về phía cánh cổng mở.
Rất nhanh đó, một ông lão tóc bạc từ bên trong bước , họ và :
"Các ngươi chính là những hầu mới ngài chọn ? Để xem, ai sẽ là quản gia mới thế đây."
Ánh mắt đục của ông lướt qua từng chơi, cuối cùng dừng một đàn ông trông nho nhã, nheo mắt , khẽ :
"Thôi , chư vị cứ trong chuyện tiếp."
Ông nghiêng động tác mời khách tiêu chuẩn.
Các chơi , đầu bước , lượt .
Mọi im lặng theo phía đó, xuyên qua con đường nhỏ dài lát đá phía , cuối cùng cũng đến cổng chính của lâu đài.
Đợi tất cả bước lâu đài, ông lão đó : "Chư vị cứ đợi ở đây một lát, lên lầu báo với ngài."
Khi ông rời , trong đại sảnh chỉ còn tám chơi.
Lúc , một phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi thì thầm:
"NPC đó trông như quản gia cũ ở đây, ông ... chúng là những hầu mới chọn, trong đó còn một sẽ là quản gia mới thế ông . Và tiêu đề nhiệm vụ của chúng là kịch bản g/iết , nếu đoán sai thì thể chủ nhân của lâu đài á/m s/át, hoặc sắp á/m sá/t."
Những điều cô là những điều mà đều đoán . Những khác hợp tác gật đầu đồng tình.
Người đàn ông nho nhã ông quản gia cũ kỹ hơn đẩy gọng kính mũi, :
"Mọi tự giới thiệu , một biệt danh để gọi cũng . là Sư Văn."
Một cô gái tóc xoăn trông trạc tuổi Dư Tô nghiêng đầu, khẽ : " hứng thú với tên của khác, chỉ … tên của ."
Dư Tô giật giật mí mắt, cô liếc mắt đưa tình với Phong Đình.
Những khác: "..."
Sư Văn ho nhẹ một tiếng, : "Đây là nhiệm vụ c/hết , để cô tán tỉnh ."
rằng, vẻ ngoài của cô gái xinh , gần như thua kém gì những ngôi nổi tiếng về nhan sắc.
Sau khi Sư Văn xong, cô nhếch môi đỏ mọng, ngoắc ngón tay về phía : "Nếu tán tỉnh thì ?"
Mặt Sư Văn nhanh chóng đỏ bừng.
Người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi liếc cô gái, lên tiếng:
"Muốn tán tỉnh đàn ông thì đợi ngoài tùy cô hẹn hò mấy một ngày cũng . Bây giờ đây là nhiệm vụ t/ử th/ần, loại như cô kéo chân!"
Một gã cơ bắp cuồn cuộn ở rìa ngoài một tiếng, :
"Người chơi tham gia nhiệm vụ chắc đều là nhiệm vụ thứ mười đúng , dù ngoài sẽ nhận một loại đạo cụ chỉ trong nhiệm vụ thứ mười. Vậy thì bà cô, bà nghĩ một phụ nữ thể sống đến bây giờ, liệu thực sự kéo chân bà ?"
Người phụ nữ trung niên đầu trừng mắt , lạnh lùng :
"Hai là đồng đội cùng ? Nếu thì tại chỉ nhảy bênh vực cô ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-129-2.html.]
Gã cơ bắp nhướng mày: " thì đồng đội với mỹ nhân như lắm, nếu cô chê thì khi thành nhiệm vụ sẽ đưa liên lạc cho cô ."
Nói xong, về phía cô gái.
editor: bemeobosua
Tuy nhiên, ánh mắt của cô gái đang về phía Phong Đình, và cô với dáng vẻ uyển chuyển về phía .
"Anh trai, tên Liễu Hương, còn ? Lập đội với , thế nào?"
Cô đưa bàn tay thon dài chạm vai Phong Đình.
Phong Đình nghiêng tránh , mặt cảm xúc : "Cô cảm thấy xí, tránh xa ."
Liễu Hương: "..."
Những khác: "..."
Anh hiểu lầm gì về từ " xí" ?
Lúc , ông quản gia cũ theo một ông lão cũng tóc bạc phơ từ lầu xuống.
Ông lão mặc trang phục quý tộc may tinh xảo, trong tay cầm một cây gậy, khi động tác chậm chạp, thể trạng rõ ràng bằng ông quản gia cũ phía .
Ông xuống lầu, từ từ đến ghế sofa xuống, mới ngước mắt .
Khuôn mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi hiện lên một nụ nhàn nhạt. Ông chỉ đàn ông nho nhã đeo kính - Sư Văn, :
"Quản gia, đây là trẻ tuổi đến thế công việc của ông, xem thế nào?"
Ánh mắt ông quản gia cũ dừng Sư Văn, khẽ gật đầu:
"Thưa ngài, hơn nhiều so với lão già chân tay chậm chạp như ."
Ông lão ha hả, đến ho sặc sụa, ông quản gia cũ vội cúi xuống giúp ông xoa ngực.
Sau đó, ông lão với quản gia mới Sư Văn: "Những hầu mới đến , sẽ do quản giáo."
Ông chỉ phụ nữ trung niên, "Bảo mẫu mới."
Lại chỉ một đàn ông trung niên đang toe toét: "Đầu bếp."
Một cô gái tóc tết hai bím, trông đáng yêu, nghề nghiệp là vườn. Gã cơ bắp cuồn cuộn giúp cô gái chuyện, phận là vệ sĩ.
Và phụ nữ xinh Liễu Hương , nghề nghiệp là thợ may.
Nghề nghiệp của Phong Đình là bác sĩ gia đình, chịu trách nhiệm chẩn đoán và điều trị ngay lập tức khi ông lão đột ngột mắc bệnh.
Cuối cùng, phận của Dư Tô là dọn dẹp.
Nghe đến phận , Dư Tô khỏi thầm oán thán. Nhiệm vụ thật thiện với cô, phận là công việc của cô là nặng nhọc và bẩn thỉu nhất.
Sau khi phận của tất cả đều ông lão chỉ từng một, ông :
"Quản gia cũ, bây giờ cần ngoài một chuyến. Khi trở về, hy vọng họ thích nghi với công việc của . Dù thì... ngày mai ông sẽ rời cùng với những hầu già khác ."
Trên mặt ông quản gia cũ hiện lên một chút u sầu nhàn nhạt, mãi một lúc mới đáp lời.
Ông tiễn ông lão rời khỏi lâu đài, khi trở về, liền bắt đầu giới thiệu chi tiết công việc mà cần , và phân phòng cho họ.
Phòng hầu đều liền kề , ngoại trừ phòng của quản gia và bảo mẫu ở gần phòng ngủ chính, những khác đều sắp xếp ở tầng một.