Vương Đại Long lái xe liếc qua gương chiếu hậu. Khi bắt gặp ánh mắt căm ghét của Quách Diễm, phá lên và với những khác:
"Thật là kích thích, quá vui luôn!"
Đường Cổ ghế phụ lái liếc , thong thả : "Lái xe cẩn thận , đến lúc vui ."
Ở ghế , tổng cộng bốn chen chúc, bao gồm cả Dư Tô và Bạch Thiên, trông khá chật chội. cả hai vẫn lập tức hành động, lượt lục soát Quách Diễm và Lưu Hạnh.
Dư Tô nhanh chóng tìm thấy một chiếc điện thoại, nhưng mở khóa . Dù chiếc điện thoại chức năng vân tay, nhưng rõ ràng Lưu Hạnh cài đặt mật khẩu để đề phòng trường hợp .
Chiếc điện thoại mà Bạch Thiên tìm từ Quách Diễm cũng .
điều thực quan trọng lắm, Đường Cổ :
"Hai chiếc điện thoại chắc ứng dụng. Tóm , lát nữa đến nơi thì cứ phá hủy chúng ."
Vương Đại Long ngưỡng mộ : "Trước đây nhận , còn tr/ộm xe nữa!"
Đường Cổ nhướng mày: "Rảnh rỗi quá nên học từ một chú. Chú còn t/rộm cả mộ, trộ/m xe thì thấm ."
"..."
Hai thứ liên quan gì với ?
Chiếc xe phía do Phong Đình một lái. Hai chiếc xe chạy thẳng, mất hơn hai tiếng mới đến đích…
Đây là nơi Vương Đại Long từng sống một , khu phố đinh tai nhức óc nổi tiếng ở phía Tây thành phố.
Cả một khu nhà cũ nát, trông thậm chí chút lung lay sắp đổ.
Những sống ở đây thường là chủ nhà, mà là những thuê nhà nghèo khổ hơn.
Môi trường và an ninh ở đây kém, ngược tiền thuê nhà cũng rẻ, hầu hết là những lao động nhập cư thuê trọ. Và những , hầu như đều những công việc nặng nhọc, vất vả, ngôi nhà đối với họ chỉ là một nơi để ngủ.
Nhiều khỏi nhà từ sáng sớm, đến tối muộn mới về, nên dù bây giờ là ban ngày, đường cũng ai , ngược còn thấy mấy con chuột to béo.
Họ đỗ xe một căn nhà cũ nát, Dư Tô và những khác xuống xe . Đường Cổ và Bạch Thiên một bên trái, một bên ở hàng ghế đợi. Vương Đại Long và Dư Tô thì về phía xe của Phong Đình, lấy hai chiếc áo khoác dài từ ghế .
Cùng lúc đó, Đường Cổ cúi , ôn hòa và thiện với Quách Diễm, đang còng tay lưng, đưa tay túm lấy cổ áo , giật mạnh về phía , đón lấy chiếc áo khoác mà Dư Tô đưa cho phủ lên , đó cõng lên lưng.
Vương Đại Long , lên lầu mở cửa .
Bạch Thiên phía cũng cõng Lưu Hạnh, cùng lên lầu.
Phong Đình lên theo, lái chiếc xe của một bãi đỗ xe, xử lý chiếc xe của Lưu Hạnh và Quách Diễm.
Dư Tô theo phía , qua cầu thang hẹp và tối tăm lên tầng hai, đầu tiên thấy nơi Vương Đại Long từng sống.
Căn phòng bám một lớp bụi dày vì lâu ở. Khi họ bước , còn hai con chuột kêu chít chít chạy trốn bếp.
editor: bemeobosua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-128-3.html.]
Mặc dù đồ đạc trong phòng quá cũ, nhưng khi bỏ lâu như cũng còn mắt nữa.
Vương Đại Long hì hì hai tiếng, : "Xin nhé, chỗ nó thế đấy, ."
Dư Tô liếc chiếc ghế sofa đầy bụi, bảo Bạch Thiên ném Lưu Hạnh lên đó.
Đường Cổ trực tiếp ném Quách Diễm xuống đất, phát tiếng "đùng" nặng nề. Quách Diễm r/ên nhẹ một tiếng, đôi mắt chằm chằm như d/ao.
Không ai nhảm với họ. Dư Tô và Bạch Thiên lập tức lấy điện thoại , hết dùng chân ghế đ/ập ná/t, đó ném nước ngâm.
Làm xong những việc , Đường Cổ mới cúi xuống giật băng dính miệng Lưu Hạnh . Dư Tô dội một bát nước lạnh xuống, khiến cô lập tức tỉnh .
Cô Đường Cổ đ/ánh ngất ngay khi lên xe.
Lúc , mới tỉnh , cô còn mơ màng. Khi rõ bốn đang mặt, cô trợn tròn mắt, lập tức lật dậy, cho đến lúc cô mới phát hiện hai tay đều trói lưng.
Đường Cổ tủm tỉm cô : "Đừng sợ, chúng chỉ p/há h/ủy điện thoại của cô thôi."
Cơ mặt Lưu Hạnh co giật, đó kinh hãi kêu lên: "Đùa cái gì ?! Trên đó ứng dụng của mà!"
"Giả vờ đủ giống, trong điện thoại đó căn bản ứng dụng đúng ? ."
Đường Cổ : "Dù thì, khi nhiệm vụ tiếp theo đến, các nhận , vẫn sẽ ch/ết thôi."
Sắc mặt Lưu Hạnh đổi, đột nhiên hỏi: "Anh... là gọi điện thoại lúc ?"
Giọng quen thuộc, cô vẫn nhớ, lúc đó họ đang ở nhà cô .
Đường Cổ "" một tiếng, mặt đổi sắc : "Là , đó chúng lừa cô thôi."
Mặt Lưu Hạnh méo mó biến dạng.
Anh vẫn tiếp tục :
"Dù đến nhà cô thật, nhưng những công dân tuân thủ pháp luật như chúng dám quá đáng. Chẳng qua chỉ là lấy điện thoại của cô, và cho canh giữ bà , cho bà ngoài trong hôm nay thôi. Còn cái giọng đó... chúng mời một giỏi bắt chước giọng khác thu âm đoạn đó, đó dùng kỹ thuật xử lý một chút, dám giống 100%, ít nhất cũng lừa cô đúng ?"
Cơ thể Lưu Hạnh run rẩy vì tức giận.
Đường Cổ trong đáy mắt, nhưng thở dài: "Sống , cứ nhất định tìm ch/ết."
Lưu Hạnh bắt đầu cầu xin: "Là của chúng , chúng tự lượng sức . Xin các tha cho chúng , chúng đảm bảo sẽ bao giờ gây chút rắc rối nào cho các nữa!"
"Chậc, lỡ các thất hứa thì ?" Vương Đại Long :
"Tìm điện thoại của các khó, các cũng ."
Đường Cổ tiếp tục gây sự: "Hoặc là... ai trong hai cung cấp vị trí điện thoại của đối phương , sẽ thả đó, thế nào?"
Bạch Thiên xổm bên cạnh Quách Diễm, mạnh tay xé toạc băng dính miệng .
Quách Diễm thở hổn hển hai , lạnh lùng : "Đừng cho !"