Bạch Thiên mặt cảm xúc cầm con d/ao gă/m bắt đầu nghịch, dọa cho đối phương vội vàng rút lui.
Vương Đại Long theo bóng lưng mấy đó xa, bĩu môi :
"Cái lũ mắt , rõ ràng ba thằng đàn ông đây, tại chỉ tìm hai họ chứ!"
Dư Tô liếc trang phục của , : "Có lẽ vì ăn mặc... quá giống nghệ sĩ lang thang ."
Ăn mặc trông như tiền ăn cơm , ai mà thèm chụp chứ.
Vương Đại Long liếc cô một cái, : "Cô cũng chẳng ai chụp."
"..."
Đau lòng quá.
Phong Đình rút điện thoại , với Dư Tô: "Đứng qua bên đó , chụp cho em."
Vương Đại Long: "Đại ca! Sao thể như ~"
Phong Đình , hai chữ "quá đáng" nuốt ngược , hì hì : " trai thế!"
Bạch Thiên vỗ vai Vương Đại Long, : "Đi , cũng chụp cho ."
Vương Đại Long cảm kích : "Vẫn là ..."
"Lát nữa để đá/nh cho một trận là ."
"..."
Vương Đại Long: "Cút !"
Cả ba đều bật .
Thi thoảng trêu chọc Vương Đại Long, chính là niềm vui của nhóm họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-111-4.html.]
editor: bemeobosua
Hơn mười phút , Đường Cổ đến.
Dù đang ở phố bộ đông , nhưng từ xa, các chơi nhanh chóng nhận .
Điều vì xem ảnh của , mà vì… là duy nhất con phố mặc Đường trang (trang phục truyền thống Trung Quốc thời Đường).
Chính là kiểu mà đàn ông trung niên, lớn tuổi thích mặc.
Nếu mà cầm thêm lồng chim, hoặc mân mê một cặp hồ đào cảnh, thì càng giống hơn.
Anh nhanh chậm giữa đám đông, ánh mắt thỉnh thoảng liếc xung quanh, ung dung như một ông cụ dạo. Nhiều đường , còn hai đeo máy ảnh qua chụp ảnh .
Anh tủm tỉm, gì, hai lưng bỏ .
Đợi đến khi cuối cùng thấy bốn Dư Tô trong đám đông, khẽ , giơ tay hiệu về phía .
"Mấy đoán xem gì với hai đó?" Vương Đại Long hỏi khẽ.
Bạch Thiên chằm chằm Đường Cổ, chậm rãi : "Không cút tao g/iết ch/ết chúng mày."
"..."
Đường Cổ nhanh chóng tới, với bốn : "Cuối cùng cũng gặp , chỗ an ghê."
Vương Đại Long hỏi: "Anh gì với hai đó?"
Đường Cổ híp mắt: " , cút tao gi/ết ch/ết chúng mày."
"..."
Vương Đại Long đầu Bạch Thiên: "Chúc mừng, tri kỷ của đến ."