Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 110 (2)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-13 12:51:16
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các chơi ngoài hành lang, im lặng chờ đợi.

Nhiệm vụ , chắc sắp kết thúc .

Dư Tô đang định tìm cơ hội trao thông tin liên lạc cho Ngô Nhã thì Ngô Nhã đột nhiên "ế" một tiếng.

 

Tất cả ánh mắt của chơi lập tức đổ dồn về phía cô .

đang cúi đầu, một tay chạm trán đứa bé đang bế.

 

Sau đó, mặt cô đột nhiên tái nhợt, vội vàng : "Cậu bé... cơ thể lạnh ngắt !"

Dư Tô lập tức đưa tay gần mũi đứa bé dò xét, nhíu mày : "Thật sự c/hết ."

 

"Chuyện gì thế , ch/ết là đứa bé ?" Số Sáu tới, nhận đứa bé từ tay Ngô Nhã, một tay ôm lấy, tay bắt đầu kiểm tra cơ thể bé.

 

Khi quần áo của đứa bé , những chơi thấy một cảnh tượng khiến họ sốc.

 

Chỉ thấy cái bụng nhỏ của bé, một v/ết thư/ơng lớn cắt ngang, v/ết th/ương sâu, giống như một cái miệng há to, để một khe hở rộng hai ngón tay, thể thấy trực tiếp bên trong ổ bụng.

Và trong ổ bụng đó, gì cả.

 

Không bất kỳ cơ quan nội tạng nào, sạch sẽ như gà vịt gi/ết m/ổ và sạch.

"Á..." Ngô Nhã khẽ kêu lên, "Vừa nãy, bà chủ vẫn ôm một cái xá/c như ? Tại phát hiện ?"

 

ôm đứa bé lâu phát hiện cơ thể đứa bé cứng một cách bất thường, nên mới đưa tay sờ trán bé. Còn bà chủ, chỉ ôm đứa bé khi về biệt thự, mà còn đường về biệt thự nữa.

Lâu như , cô hề nhận điều bất thường ?

 

Dư Tô : "Có thể họ dọa đến mất hồn, còn tâm trí để ý đến đứa bé nữa. Tuy nhiên, cái ch/ết của đứa bé cho thấy, Tiền Như Chân khả năng giế/t , chỉ là đủ để đối phó với cặp vợ chồng ."

 

Số Chín "ừm" một tiếng, : "APP bắt chúng chơi những trò thông linh đó, chắc chắn là chơi cho vui. Tiền Như Chân b/áo th/ù, nhất định dựa những thứ mà chúng triệu hồi.

 

... bản cô bé cũng là một con qu/ỷ, cô bé đối phó với hai trưởng thành, nhưng lẽ cô bé đủ sức mạnh để giế/t một đứa trẻ mới ốm dậy, cơ thể suy yếu."

 

Trước đó đứa bé mới sốt, cộng thêm tuổi nhỏ, cơ thể yếu ớt, Tiền Như Chân g/iết lẽ là điều thể . Điều cũng cho thấy, cô bé thực sự hận gia đình đến ch/ết, hận đến mức chỉ cần một chút cơ hội cũng nhất định sẽ tay!

 

Số Sáu "chậc chậc" hai tiếng, : "Mặc kệ nó là gì, dù đứa bé cũng nên đến thế giới ! Nếu vì đứa bé , hai con họ cũng sẽ kết cục như !"

 

Đứa trẻ , quả thực là một nạn nhân vô tội hiểu chuyện gì. Cậu bé thể lựa chọn nơi sinh , cũng thể ở tuổi nhỏ như bất cứ điều gì gây hại cho Tiền Như Chân.

 

hồ/n m/a trở về b/áo th/ù thể còn giảng đạo lý? Trong mắt Tiền Như Chân, đứa bé cũng là một trong những k/ẻ th/ù mà cô căm ghét, đáng gi/ết.

 

Số Sáu căn phòng nhỏ bên cạnh, đặt t/hi th/ể đứa bé lên giường.

Lúc , trong phòng ngủ của cặp vợ chồng chủ nhà vẫn còn yên tĩnh.

 

Qua cánh cửa khép hờ, các chơi thể rõ ánh sáng chói chang phát từ trong phòng, cặp vợ chồng đó cũng hề phát tiếng kêu cứu nào.

 

Số Mười hạ giọng hỏi: "Chẳng lẽ đêm nay kết thúc , nhất định đợi đến ngày mai ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-110-2.html.]

Dư Tô lắc đầu: "Cứ xem thêm , thì đành đợi tối mai thôi."

 

Tốt nhất là nên đợi nữa, ai , tối mai tiếp tục ch/ết nữa .

Độ khó của nhiệm vụ , là cao thì bằng ván , nhưng là thấp thì cũng hẳn là thấp.

 

Hai mới, một vì lý do gì mà ch/ết, vì thiếu kinh nghiệm, những việc nên .

 

Còn Số Một, một chơi kỳ cựu, đơn thuần là vì quá xui xẻo.

Số Hai… thì vì hành động quá chậm, Số Sáu nhanh tay gi/ết ch/ết.

 

Số Bốn, nếu ch/ết vì đóng cửa vi phạm quy tắc trò chơi, thì ch/ết vì sự liều lĩnh. cũng thể là do chơi ở trong phòng quá lâu, ngẫu nhiên một c/hết. Vậy thì, quá xui xẻo.

Tóm , nhiệm vụ cần cả kinh nghiệm và may mắn.

 

Dư Tô thầm nghĩ, vận may của cô lắm, độ khó nhiệm vụ luôn thấp, nhưng trong quá trình nhiệm vụ vẻ may mắn, nếu , ch/ết trong trò chơi qu/ỷ mở cửa thể chính là cô .

 

dám chắc vận may của thực sự tệ đến thế , nên mong nhiệm vụ sớm kết thúc, đừng kéo dài đến tối mai.

"Đèn tắt !" Số Mười đột nhiên nhỏ.

 

editor: bemeobosua

 

Dư Tô cũng thấy, trong căn phòng vốn sáng trưng, đột nhiên trở nên tối đen như mực, chỉ còn một chút ánh sáng hắt từ hành lang.

 

Lúc , Số Chín đưa tay , nắm lấy tay nắm cửa, "cạch" một tiếng kéo cửa đóng .

Gần như cùng lúc đó, từ trong phòng truyền tiếng lóc cầu cứu của đàn ông chủ nhà: 

 

"Mấy vị đại sư, nó đến ! Nó đến ! Cứu mạng với!!!"

Người phụ nữ chủ nhà "á á" kêu lớn, thậm chí thể một câu cầu cứu.

 

Quản gia vẫn ở phòng khách tầng một, lúc thấy tiếng động chỉ ngẩng đầu lên đầy lo lắng, dám lên lầu xem tình hình thế nào.

 

Nhìn thấy "các vị đại sư" bất động bên cửa, quản gia nghi ngờ hỏi: "Các vị đại sư... ?"

Số Chín đầu , vịn lan can liếc ông , khẽ mỉm : "Đợi lát nữa, ch/ết chúng sẽ ."

"A?" Quản gia ngẩn .

 

Không ai quan tâm đến ông nữa, năm chơi còn sống sót, đều chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt.

Trong phòng ngủ, ánh đèn tắt , thỉnh thoảng lóe lên.

 

Cặp vợ chồng chủ nhà ôm chặt lấy , co ro trong góc tường sâu nhất của căn phòng, mắt kinh hoàng chằm chằm con qu/ỷ đang từ cửa…

 

Đó là một nữ q/uỷ mặc váy đỏ, chiều cao của cô khiến thể nhận ngay cô vẫn còn là một cô bé đang lớn.

khuôn mặt cô thối rữa đến mức thể rõ dung mạo.

 

Đó là v/ết thư/ơng do nhảy lầu xuống, đầu chạm đất , nửa hộp sọ dập bẹp ngay tại chỗ, kéo theo cả khuôn mặt cô , cũng chỉ còn một nửa.

Loading...