Xe của Tiền Đa Đa càng càng chậm, mắt thấy sắp qua tiệm sửa xe.
Cố Phán Hề trăn trở một lúc quyết định đưa ý kiến của .
“Anh Trần ca, chị Lâm, Đa Đa, thử dùng kỹ năng.”
Nếu thể sử dụng vũ khí, ít nhất khi dùng kỹ năng , áp lực tâm lý của cô sẽ bớt nhiều.
Hơn nữa, Cố Phán Hề vẫn quên khả năng thiên bẩm thực sự của là gì.
Cô cần nhiều điểm sợ hãi hơn. Kỹ năng Thiên Niên Sát mặc dù cực kỳ dị thường về mặt, nhưng chỉ dùng trong phó bản và giới hạn nhiều. Ngay cả thể dùng, nếu sự phối hợp của Lão Trần, kỹ năng gần như vô dụng.
Chỉ điểm sợ hãi mới giúp cô rút thêm nhiều kỹ năng khác.
Dù cho mấy khả năng vớ vẩn chẳng giúp gì mà còn tác dụng phụ tiêu cực.
rút Thiên Niên Sát, Cố Phán Hề tin chắc trong Hộp Sợ Hãi lừa đảo còn nhiều kỹ năng mạnh khác rút.
Hơn nữa, từ lâu cô vẫn nhen nhóm một ý nghĩ điên rồ nhưng :
Đó là—phó bản , thứ tạo nên sự kỳ dị là do mấy quái vật , là chính Trò Chơi Kinh Dị?
Nếu tiêu diệt hết tất cả kỳ dị trong phó bản, liệu chuyện gì sẽ xảy ?
Đây chỉ là một phó bản cấp D, nếu phối hợp kỹ năng với Lão Trần , gần như là bất khả chiến bại.
Có lẽ, thử một thì uổng.
Cả nhóm bàn xong, Tiền Đa Đa mới dừng xe mái hiên.
Lần , hệ thống định vị phát tiếng cảnh báo chói tai nữa, chứng tỏ nơi thể đỗ xe.
Cơn mưa như trút đó ngớt.
Người trong xe bàn bạc xong, nhưng khung chat một nữa tranh cãi om sòm vì chuyện .
{Trời ơi, xe chẳng ai đầu óc bình thường ?}
{Trước còn tưởng Lâm Minh Nguyệt thông minh, giờ thấy cô cũng tự phụ quá.}
{Xe đang chạy bình thường, tiệm sửa? Đây chẳng tự tìm phiền phức ?}
{Không , Lâm Minh Nguyệt rõ , kiểm tra kỹ năng của Cố Phán Hề, các điếc mù ? Lúc nãy mắng đủ ?}
{Trong trò kinh dị mà thử kỹ năng, thôi thấy vô lý !}
{Phiền c.h.ế.t , các thể tập trung xem livestream mà tặng 100 Kinh Dị Kim cho streamer .}
{Phiền c.h.ế.t , các thể tập trung xem livestream mà tặng 100 Kinh Dị Kim cho streamer .}
{Phiền c.h.ế.t , các thể tập trung xem livestream mà tặng 100 Kinh Dị Kim cho streamer .}
Khung chat áp lực của đại gia im lặng vài giây.
{Ôi má, đại gia!}
{Đại ca, còn thiếu em trai ?}
{Đại ca, còn thiếu con trai ? Không giấu , một cha thất lạc lâu năm, thấy ông thấy quen quá.}
Lâm Minh Nguyệt là đầu tiên xuống xe, xác nhận an mới để Cố Phán Hề xuống.
Chuyện là đề xuất của cô, nên Lâm Minh Nguyệt nghĩ nên để xác nhận việc xuống xe vi phạm quy tắc.
cô điều với những trong xe, chỉ tự nhiên bước xuống, bắt chuyện với thợ sửa.
Cố Phán Hề theo , liếc hai thợ sửa, thấy gương mặt họ giống hệt , toát lên vẻ gian xảo.
Điểm khác duy nhất là một lớn tuổi hơn, còn trẻ hơn, nhưng ngoại hình như đúc từ cùng một khuôn.
“Chào , cũng thấy , nãy một cơn mưa lớn, xe chúng ngập nước, lo sẽ ảnh hưởng đến chuyến tiếp theo, mong các kiểm tra giúp.”
Lâm Minh Nguyệt lịch sự, dù đối diện là hai thợ sửa bẩn thỉu, đầy vết dầu mỡ nâu đen, mùi xăng nồng nặc, vẫn nở nụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-kinh-di-toi-vo-dich-ke-tu-khi-mat-day-len/chuong-7-nuoc-vao-dong-co.html.]
Cố Phán Hề cũng cố giữ vẻ bình tĩnh.
Thực lòng, cô bằng chị Lâm.
Nhất là khi cô nhận thợ trẻ hơn mà chảy nước miếng, cô rút kiếm ngay lập tức.
Người thợ già dường như nhận hành vi nhục nhã của trẻ, đưa phía , nở nụ tếu táo Lâm Minh Nguyệt và Cố Phán Hề.
Gương mặt với nụ càng vẻ gian xảo nổi bật.
Đặc biệt đôi mắt dài hẹp của thợ già, nheo , lộ tham vọng.
“Dĩ nhiên , chỉ là chi phí…”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lâm Minh Nguyệt: “Bao nhiêu?”
Người thợ già thấy Lâm Minh Nguyệt bình tĩnh, khì, xoa tay.
“Kiểm tra diện thì 500 Kinh Dị Kim.”
Lâm Minh Nguyệt nheo mắt, tiền nhỏ, nhưng họ cũng ý định trả.
Cô chỉ : “Vậy kiểm tra .”
Người thợ già như nhận họ định trả, dẫn thợ trẻ tới xe.
Thấy họ bắt đầu việc, Trần Chí Minh và Tiền Đa Đa cũng xuống xe.
Bốn trong xưởng theo dõi hai thợ sửa kỳ quái.
Một lúc , thợ già, nửa chui cốp, ngẩng đầu lên.
“ xem qua , các thứ khác , chỉ động cơ nước khi xe chạy. Tin là gây hư hại nặng, 1000 Kinh Dị Kim, sẽ sạch cho.”
Lâm Minh Nguyệt gật đầu.
Thợ già thấy biểu cảm thản nhiên của cô, mắt nheo .
“Nói , nếu tiền trả, sẽ dùng để trả tiền sửa…”
“Lão già, nhiều thật, nhanh sửa , chúng còn vội.”
Tiền Đa Đa cắt ngang lời thợ già, giọng đầy nôn nóng, thậm chí chút khiêu khích. Thợ già chẳng tức giận, chỉ khì, tập trung sửa chữa.
Trần Chí Minh chăm chú theo dõi động tác của hai thợ, lo, liếc hỏi khi nào tay. Lâm Minh Nguyệt và Cố Phán Hề cùng lắc đầu.
Dừng xe sửa chữa là đúng, động cơ giờ thể , nhưng nếu tiếp mới hỏng thì phiền toái lớn.
Lúc đó, sẽ còn thợ sửa sẵn .
Cả nhóm chờ sửa xe, Cố Phán Hề ngượng ngùng xoa bụng, áp tay dày.
Nhắc mới nhớ, khi phó bản, cô việc cả buổi sáng, kịp ăn, giờ bụng khó chịu.
“Đừng mắc bệnh dày lúc nhé…” cô thầm nhủ.
“Cô đói đau bụng?”
Ngạc nhiên là Trần Chí Minh là đầu tiên nhận khác thường của cô.
Cô ngại: “Một chút thôi…”
Trần Chí Minh gật đầu, rút trong túi thanh sô-cô-la.
“Chia nhé.”
“Hả? nhớ trong Trò Chơi Kinh Dị mang đồ mà nhở?”
Tiền Đa Đa tò mò hỏi.
“Vũ khí thì , thường thì chỉ thể mang mỗi quần áo . khi phó bản bắt đầu, thử mang đồ ăn vặt , thực sự mang .”
Trần Chí Minh đến đây mới cảm thấy là duy nhất kinh nghiệm vượt ải, bèn giải thích thêm.
“Phó bản chủ yếu chạy đường dài, dự đoán tối đa 24 giờ là xong. Nếu lâu hơn, chắc chắn sẽ cung cấp thức ăn, nhưng đa mua bằng Kinh Dị Kim.”