Thẩm Minh Viễn càng ngớ tại chỗ, thê tử của , hé miệng, nhưng một chữ cũng thốt , chỉ cứ thế ngây ngô .
Dáng vẻ , còn ngốc nghếch hơn cả lúc thành thuở vài phần.
“Nhanh lên! Còn ngây đó gì? Mau đỡ đại tẩu về phòng !” Tô Vân Dao là đầu tiên hồn, nàng lao lên một bước, cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy cánh tay Chu Thiển Thiển, động tác , quả thực giống như đang nâng niu thứ trân bảo hiếm nào đó.
“Đất lạnh, mau về phòng ! Thúy Lan, mau lấy tấm nệm lông hồ ly của , lót cho đại thiếu nãi nãi nhà ngươi! Còn nữa, canh gà đang hâm nóng trong bếp, mau mang lên đây!”
Tô Vân Dao liên tiếp hạ từng mệnh lệnh, tất cả trong sân đều nhanh chóng hành động.
Chu Thiển Thiển cứ thế một đám , tựa như vây trăng, vây quanh trở về phòng, đặt chiếc ghế lót tấm nệm dày.
Rất nhanh, vị đại phu giỏi nhất trấn mời đến.
Lão đại phu bắt mạch cho Chu Thiển Thiển, vuốt râu, ha hả : “Chúc mừng Thẩm phu nhân, chúc mừng Thẩm đại thiếu gia! Đại thiếu nãi nãi đây là mạch hỷ, m.a.n.g t.h.a.i hơn một tháng ! Mạch tượng bình , thai khí vững chắc!”
“Thật ?!”
Dù sớm dự liệu, nhưng tận tai thấy lời chẩn đoán của đại phu, tất cả trong phòng vẫn nhịn thốt tiếng hoan hô mừng rỡ.
Thẩm Minh Viễn càng kích động đến nỗi lao một bước tới mép giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Thiển Thiển, đôi mắt sáng rực kinh .
“Thiển Thiển, nàng thấy ? Chúng … chúng sắp con !”
Chu Thiển Thiển phu quân vui mừng đến phát điên, hốc mắt cũng đỏ hoe, nàng gật đầu thật mạnh, mặt tràn ngập nụ hạnh phúc.
Tô Vân Dao càng vui đến khép miệng .
Nàng hào phóng đưa một phong bao lì xì mười lạng bạc cho đại phu, khi tiễn lão đại phu , nàng liền lập tức bắt đầu sắp xếp.
“Thúy Lan! Từ hôm nay trở , ngươi cần gì nữa, chỉ chuyên trách chăm sóc ăn uống nghỉ ngơi cho đại thiếu nãi nãi! Ba bữa một ngày, , năm bữa một ngày! Đều theo thực đơn , đảm bảo dinh dưỡng cân bằng!”
“Lâm Tuyền! Ngươi ngoài, mua thêm mấy nha bà v.ú nhanh nhẹn tháo vát, chất phác thật thà về đây, chuyên tâm hầu hạ đại thiếu nãi nãi!”
“Minh Châu! Con cũng đừng mãi kéo đại tẩu con nghiên cứu thêu thùa gì nữa, nàng hiện đang mang thai, thể để mệt nhọc, mắt cũng dùng nhiều!”
“Còn ngươi nữa, Minh Viễn!” Tô Vân Dao cuối cùng ánh mắt sang đại nhi tử vẫn còn đang vui vẻ ngây ngô, nghiêm túc , “Từ hôm nay trở , tối ngủ ngoan ngoãn cho ! Không càn! Nghe rõ ?”
Mặt Thẩm Minh Viễn thoáng chốc đỏ bừng, giữa tiếng vang của , ngượng ngùng gật đầu.
Tin Chu Thiển Thiển mang thai, tựa như một làn gió xuân, thổi khắp bộ Thẩm gia, cũng nhanh chóng truyền về Bình Dương huyện.
Châu huyện lệnh và Hoàng Ngọc Linh ở xa tận huyện thành, khi nhận tin, ngày hôm liền ngừng nghỉ mà chạy tới.
Hoàng Ngọc Linh thấy nữ nhi, nước mắt liền rơi xuống, nắm lấy tay nàng, hỏi han đủ điều, dặn dò đủ thứ.
Châu huyện lệnh dù vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ niềm vui trong lòng ông.
Tô Vân Dao sắp bà nội !
Tin tức , khiến nàng liền mấy ngày đều ở trong trạng thái lâng lâng.
Đi chơi, mấy năm chắc chắn ngoài , dù con cháu, bất tiện, còn nếu tự riêng, mấy tên nhóc con đó cho phép.
Hừm, thôi , chơi bên ngoài, gì vui bằng chơi với trẻ con chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-238-dai-ket-cuc.html.]
Tô Vân Dao đường, thấy gì cũng .
Nhìn thấy đứa trẻ bi bô tập nhà hàng xóm, nàng đều nhịn tiến lên trêu chọc một phen, khoe khoang với : “Tức phụ , cũng m.a.n.g t.h.a.i ! Ta sắp bà nội !”
Dáng vẻ đắc ý , giống hệt như tất cả các bà lão bình thường đang mong ngóng ôm cháu trai .
Đêm về khuya, nàng giường, trằn trọc ngủ .
Nàng sờ lên mặt , trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Nàng còn dám nghĩ, một theo chủ nghĩa kết hôn kiên định, một nữ cường nhân ở hiện đại thậm chí còn từng yêu đương, xuyên đến cái nơi quỷ quái , chỉ dưng nhặt ba đứa con rẻ, mà giờ đây, thậm chí ngay cả cháu cũng sắp !
Nhân sinh vô thường, đại tràng bao tiểu tràng!
Nàng từ lúc đầu kháng cự, mơ hồ, đến chấp nhận, thích nghi, đến bây giờ hòa nhập, hưởng thụ.
Nàng triệt để xem là một phần tử của gia đình , xem là mẫu ruột của Thẩm Minh Viễn, Thẩm Minh An, Thẩm Minh Châu.
Nàng vì mỗi thành công của bọn họ mà kiêu hãnh, vì mỗi trưởng thành của bọn họ mà an ủi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Giờ đây, gia đình , sắp chào đón một sinh linh bé nhỏ mới.
Cứ nghĩ đến vài tháng nữa, sẽ một cục bột mềm mại đáng yêu, lẽo đẽo theo nàng, bi bô gọi nàng “bà nội”, trái tim Tô Vân Dao liền mềm nhũn cả .
Là hài nhi trai nữ hài đây?
Tốt nhất là một nữ hài, giống như Thiển Thiển, xinh ngoan ngoãn.
Nàng thể cho hài nhi mặc những chiếc váy xinh nhất, búi những kiểu tóc đáng yêu nhất, cưng chiều hài nhi thành một tiểu công chúa.
Không , hài nhi trai cũng .
Giống như Minh Viễn, trầm đáng tin. Hoặc giống như Minh An, thông minh tuyệt đỉnh.
Nàng thể dạy hài nhi sách chữ, dạy hài nhi đạo lý , bồi dưỡng hài nhi thành một đấng nam nhi đội trời đạp đất.
Tô Vân Dao càng nghĩ càng hưng phấn, trong đầu bắt đầu hoạch định “đại kế trăm năm” cho cháu trai (hoặc cháu gái).
Từ việc đặt tên, đến bốc cái, đến giáo d.ụ.c vỡ lòng, nàng đều nghĩ kỹ.
Nàng thậm chí bắt đầu tính toán, chuẩn những món quà gì cho bảo bối nhỏ chào đời.
Tiểu y phục, tiểu hài tử, tiểu chăn bông, đều dùng chất liệu nhất, tự tay !
Khóa trường mệnh, vòng tay vàng, ngọc như ý, thứ nào thể thiếu!
Nàng đem tất cả những gì nhất đời, đều ban cho bảo bối cháu trai (hoặc cháu gái) của nàng!
Tô Vân Dao đắm chìm trong niềm vui sướng tột độ sắp bà nội, cả đêm chợp mắt.
Nàng cảm thấy, nhân sinh của , khoảnh khắc , mới xem như là thực sự viên mãn.
Có sự nghiệp, con cái, cháu chắt.
Đời , đáng giá !
Toàn văn