Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 204: Gửi quà Tết đến phủ huyện lệnh
Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:25:37
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng cố ý nhấn mạnh là rượu quê và nếm thử hương vị mới lạ, cốt là để xóa tan nghi ngại của đối phương.
“Tiểu nhân ghi nhớ.” Đại Võ là lanh lợi, qua là hiểu.
“Trên đường xe chậm thôi, trời tuyết đường trơn.” Tô Vân Dao dặn dò thêm một câu.
“Phu nhân cứ yên tâm.”
Đại Võ nhận lời xong, liền gọi Tiểu Võ, hai cùng cẩn thận khuân đồ lên xe ngựa.
Hai vò gốm mộc mạc mấy bắt mắt cứ thế đặt giữa đống thịt ướp và lạp xưởng, cùng với tiếng lộc cộc của xe ngựa, chầm chậm lắc lư hướng về trấn Bình Dương.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
…
Trấn Bình Dương, hậu trạch nha môn huyện.
Gần đến cuối năm, nha môn huyện ngày thường vốn trang nghiêm cũng thêm vài phần khí sắc vui tươi.
Cửa dán câu đối mới, hành lang treo đèn lồng đỏ.
Đại Võ đ.á.n.h xe ngựa, dừng ở cửa hông nha môn huyện.
Hắn sửa sang y phục , trong lòng ít nhiều chút căng thẳng. Đây là nơi ở của huyện thái gia, bách tính bình thường, ngay cả đến gần cũng chẳng dám.
Hắn tiến lên, hướng về phía nha sai đang gác cửa, khách khí chắp tay: “Vị sai gia , phiền thông báo một tiếng. Tô gia thôn Thanh Thạch, nhờ gửi ít quà Tết đến cho Châu phu nhân.”
Nha sai vốn đang dựa lưng cửa uể oải, là “Tô gia thôn Thanh Thạch”, mắt lập tức sáng rực lên.
“Tô gia? Là Tô phu nhân chủ quán Tô Ký ?”
“Chính .” Đại Võ cung kính đáp.
Thái độ của nha sai lập tức đổi, mặt lộ nụ : “Thì là Tô phu nhân, ngài đợi chút, lập tức thông báo.”
Quán Tô Ký giờ đây ở trấn Bình Dương nổi danh khắp chốn, ai . Huống hồ, trong nha môn ai mà chẳng rõ, vị Tô phu nhân quan hệ vô cùng thiết với huyện lệnh phu nhân, là hồng nhân mặt phu nhân.
Không lâu , nha sai liền chạy nhanh trở , phía còn một bà lão ăn mặc chỉnh tề theo.
“Vị là Trương ma ma bên cạnh phu nhân, ngài cứ theo Trương ma ma là .” Nha sai nhiệt tình chỉ dẫn.
“Đa tạ.” Đại Võ lời cảm ơn, liền theo Trương ma ma, bước đại môn hậu trạch nha môn huyện.
Vừa bước , Đại Võ cảnh tượng mắt cho choáng váng. Trạch viện còn khí phái hơn gấp mấy sân lớn nhà .
Trong viện, hạ nhân tấp nập, từng đều cúi đầu thuận mắt, hề gây tiếng động.
Đại Võ theo Trương ma ma, dám thở mạnh, thẳng qua mấy hành lang dài mà liếc ngang liếc dọc, đưa đến một gian thiên sảnh ấm áp và sáng sủa.
“Ngươi cứ đợi ở đây, phu nhân và tiểu thư sẽ đến ngay.”
Trương ma ma xong liền sang một bên chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, rèm cửa vén lên, hai bóng bước .
Dẫn đầu là một phu nhân mặc áo váy gấm vóc, dung nhan đoan trang quý phái, chính là Hoàng Ngọc Linh.
Đi bên cạnh nàng là một thiếu nữ mặc váy hồng, mắt sáng răng ngà, chính là Châu Thiển Thiển.
“Ngươi là do Tô tử phái đến?” Hoàng Ngọc Linh , liền tươi Đại Võ, ngữ khí vô cùng hòa nhã.
Đại Võ vội vàng dậy, cung kính hành lễ: “Tiểu nhân tham kiến phu nhân, tham kiến Châu cô nương. Phu nhân nhà tiểu nhân nhờ tiểu nhân gửi ít quà Tết đến cho nhị vị, chúc phu nhân và cô nương năm mới vạn phúc.”
“Ai nha, phu nhân nhà ngươi cũng khách khí quá!” Hoàng Ngọc Linh phất tay, “Mau dậy , đừng đa lễ như . Chúng đang nhắc đến nàng , ngờ nàng phái đến .”
Châu Thiển Thiển thấy Đại Võ, cũng vui vẻ xán gần, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Đại Võ ca, đến ! Tô thím và Minh Châu tỷ tỷ bọn họ đều khỏe chứ? Thẩm đại ca ? Hôm nay bận gì ở nhà ?”
Nàng một hỏi liền mấy câu, vẻ thiết cứ như gặp nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-204-gui-qua-tet-den-phu-huyen-lenh.html.]
Đại Võ nàng hỏi đến sững sờ, thành thật trả lời: “Nhờ phúc của cô nương, phu nhân đều khỏe cả, đại thiếu gia và cô nương cũng đều ở nhà. Hôm nay là ba mươi Tết, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều đang dán câu đối treo đèn lồng ở nhà đó ạ.”
“Treo đèn lồng …” Đôi mắt Châu Thiển Thiển sáng rực, dường như hình dung cảnh tượng đó, khóe miệng kìm cong lên.
lúc , một nam nhân trung niên mặc quan phục, nét mặt nghiêm nghị, từ bên ngoài bước . Y nhà, bầu khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.
Chính là huyện lệnh Bình Dương, Châu Khang.
“Cha!” Châu Thiển Thiển thấy y, le lưỡi, lập tức thẳng tắp.
42_“Lão gia.” Hoàng Ngọc Linh cũng tiến lên đón.
Châu Khang gật đầu, ánh mắt đặt lên Đại Võ, lướt qua mấy bọc đồ và giỏ lớn đặt chân , lông mày khẽ nhíu dễ nhận .
“Đây là gì?” Y trầm giọng hỏi.
Hoàng Ngọc Linh giải thích: “Đây là Tô tử phái đưa đến chút quà Tết, đều là thịt ướp nhà nàng tự , đáng bao nhiêu tiền, chỉ là chút lòng thành thôi.”
Nghe là Tô Vân Dao gửi đến, sắc mặt Châu Khang mới dịu một chút.
Đối với Tô Vân Dao , y cũng qua.
Một góa phụ, dẫn theo ba đứa con, tay trắng lập nghiệp, mở hai cửa hàng ăn phát đạt ở trấn, còn giúp dân làng giàu, đúng là một nữ nhân đầu óc, bản lĩnh.
Thêm đó, phu nhân và nữ nhi nhà ngày nào cũng rỉ tai y về những điều của “Tô tử” , nào là nấu ăn ngon thế nào, sảng khoái , nên y đối với vị phu nhân từng gặp mặt , ấn tượng cũng tệ.
Làm quan thanh liêm là nguyên tắc nhất quán của y. Đối với những kẻ cửa , biếu xén quà cáp nặng nề, y luôn căm ghét. kiểu bạn bè thiết, tặng chút đặc sản nhà , liên lạc tình cảm, thì cũng gì đáng trách.
“Nếu là tấm lòng của Tô phu nhân, thì nhận lấy .” Châu Khang hờ hững một câu, coi như đồng ý.
Y sang Hoàng Ngọc Linh : “Bảo chuẩn chút quà hồi đáp, thất lễ.”
“Ta còn ?” Hoàng Ngọc Linh đáp.
Đại Võ thấy , trong lòng cũng nhẹ nhõm thở phào.
Hắn vội vàng trình bày từng món đồ mang đến, miệng ngừng : “Đây là lạp xưởng và thịt ướp nhà chúng tiểu nhân tự , đây là vịt trời sấy khô…”
Châu Khang chỉ liếc qua loa, phản ứng đặc biệt. Cho đến khi Đại Võ lấy hai vò gốm bịt miệng bằng vải đỏ từ trong giỏ.
Ánh mắt Châu Khang dừng hai chiếc vò một lát, tiện miệng hỏi: “Bên trong đựng gì ?”
“Bẩm đại nhân,”
Đại Võ cung kính trả lời, “Đây là rượu nhà phu nhân chúng tiểu nhân tự ủ bằng lương thực, là hương vị nồng hơn rượu thường một chút, đặc biệt để đại nhân nếm thử hương vị mới lạ.”
“Ồ? Rượu quê ?” Châu Khang , ngược nổi lên vài phần hứng thú.
Bình sinh y sở thích nào khác, chỉ thích lúc rảnh rỗi nhâm nhi vài chén. Đối với rượu, y cũng coi như là một bậc hành gia.
Châu Thiển Thiển bên cạnh là tò mò nhất, nàng chạy lóc cóc đến, giơ bàn tay nhỏ bé , định rút nút gỗ ở miệng bình.
“Cha, con ngửi thử xem mùi vị thế nào!”
“Con bé , hấp tấp quá.” Hoàng Ngọc Linh trách yêu nàng một câu, nhưng cũng ngăn cản.
Châu Thiển Thiển tốn chút sức lực, rút nút gỗ . Ngay khoảnh khắc nút gỗ rút , một luồng hương rượu cực kỳ nồng đậm, bá đạo, bỗng nhiên từ miệng bình bốc , tức thì tràn ngập khắp thiên sảnh!
Mùi hương , khác hẳn với tất cả các loại rượu hương mà y từng ngửi qua.
Không giống vị ngọt dịu của Hoàng tửu, cũng chẳng giống vị cay nồng của Thiêu Đao tử, mà là một mùi hương tổng hợp đậm đà, thanh nhã, với nhiều tầng hương phong phú, chỉ ngửi thôi khiến tinh thần phấn chấn, nước bọt ứa .
“Oa! Thơm quá!” Châu Thiển Thiển gần nhất, luồng hương rượu xộc , kìm kêu lên kinh ngạc, “… cũng nồng mũi quá!”
Nàng là một cô gái nhỏ, hiểu cách thưởng rượu, chỉ thấy mùi vị thơm nồng.