Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 201: Tiệm phát tiền công
Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:25:34
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vân Tiêu liếc sổ sách, những con đó càng khiến nàng toe toét.
Nàng ở tiệm tương ớt một lúc, dặn dò Giang Sơn về chuyện nghỉ Tết và phát tiền công, tới tiệm lẩu cay kế bên.
Việc buôn bán của tiệm lẩu cay còn hot hơn cả tiệm tương ớt.
Trời lạnh như , ai thích ăn một bát lẩu cay nghi ngút khói, tê cay chứ?
Trong tiệm kín chỗ, ngay cả ngoài cửa cũng kê thêm mấy cái bàn, vẫn còn chỗ trống.
A Tử dẫn theo mấy tiểu nhị, bận rộn trong tiệm.
A Tử bây giờ trở nên ngày càng tháo vát.
Nàng mặc một bộ quần áo ngắn gọn gàng, sạch sẽ, búi tóc đơn giản, dáng vẻ của một nữ chưởng quầy.
Trong bếp , mấy phụ nữ rửa rau thái rau cũng bận rộn đến mức hăng say.
Mùi thơm nồng nàn của nước xương, hòa lẫn với vị tê cay hấp dẫn, lan tỏa khắp nửa con phố, khiến đường qua đều nhịn nuốt nước miếng.
Tô Vân Tiêu tìm một góc xuống, quấy rầy bọn họ.
Mãi cho đến khi qua giờ cao điểm bữa trưa, khách trong tiệm mới dần thưa thớt.
A Tử lúc mới rảnh rỗi, lau một vệt mồ hôi, thấy Tô Vân Tiêu đang trong góc.
"Đông gia!"
Nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng, bước nhanh tới: "Người tới từ khi nào ? Sao cũng gọi chúng một tiếng."
"Thấy các ngươi bận rộn, nên phiền." Tô Vân Tiêu : "Vất vả cho các ngươi ."
"Không vất vả vất vả! Làm việc cho Đông gia, đó là điều nên !" A Tử .
Tô Vân Tiêu cũng dặn dò về việc tối nay họp và phát tiền công.
…
Màn đêm buông xuống, đèn hoa mới lên.
Hầu hết các tiệm Đông phố đều đóng cửa, sự ồn ào ban ngày dần tan biến, cả con phố đều trở nên yên tĩnh.
Chỉ trong tiệm lẩu cay Tô Ký, vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng huyên náo.
lúc , những trong tiệm thực khách, mà là tất cả nhân viên của hai tiệm của Tô Vân Tiêu.
Tổng cộng tiệm tương ớt và tiệm lẩu cay, gần hai mươi đều tụ tập ở đây, từng một thẳng lưng ngay ngắn, mặt mang theo biểu cảm căng thẳng mong chờ.
Tô Vân Tiêu và Thẩm Minh Viễn ở vị trí chủ tọa.
Trên bàn đồ ăn, chỉ đặt một chiếc rương tiền lớn nặng trịch và một chồng sổ sách dày cộp.
Ánh mắt của tất cả đều hữu ý vô ý liếc về phía chiếc rương tiền đó.
Bọn họ đều , tối nay là ngày phát tiền công và tiền thưởng!
Tô Vân Tiêu hắng giọng, trong phòng tức thì trở nên yên tĩnh.
Nàng quét mắt một lượt , mặt mang theo nụ ôn hòa, chậm rãi mở lời.
"Hôm nay gọi tới đây, chuyện gì khác, chính là để họp tổng kết cuối năm."
"Năm nay, hai tiệm của chúng , từ đến , thành tích ngày hôm nay, thể thiếu sự nỗ lực của mỗi vị đang đây. Ta ở đây, tiên xin cảm ơn tất cả !"
Các tiểu nhị bên thấy , đều nhao nhao xua tay.
"Đông gia khách khí !"
"Đây đều là những gì chúng nên !"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Không khí trở nên sôi nổi.
Tô Vân Tiêu đặt chén xuống, : "Lời khách sáo nhiều nữa. Mọi vất vả một năm, điều quan tâm nhất, chắc chắn vẫn là tiền công. Tiếp theo, sẽ công bố tiền công tháng và tiền thưởng cuối năm của !"
"Xôn xao , , "
Vừa thấy hai chữ "tiền thưởng", đám đông bên tức thì phát một trận kinh hô thể kìm nén.
Mặc dù đó khi tuyển Đông gia sẽ phát tiền thưởng, nhưng thật sự đến lúc , vẫn khiến bọn họ kích động thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-201-tiem-phat-tien-cong.html.]
Tô Vân Tiêu hiệu cho im lặng, cầm lấy sổ sách của tiệm lẩu cay.
"Trước tiên về tiệm lẩu cay. Tiền công của tiệm chúng là cố định, mỗi tháng tám trăm văn. Tháng , đều vất vả , đặc biệt là A Tử, dẫn dắt quản lý tiệm đấy, công lao nhỏ."
Nàng về phía A Tử, tán thưởng gật đầu.
A Tử gọi tên, kích động đến đỏ mặt, vội vàng dậy, chất phác : "Đông gia, đây đều là những gì chúng nên ."
"Ngồi xuống ."
Tô Vân Tiêu xua tay, tiếp tục : "Ta , mỗi ngày từ sáng đến tối bận rộn, vất vả. Cho nên, quyết định, mỗi một nhân viên của tiệm lẩu cay, ngoài tám trăm văn tiền lương cơ bản, sẽ thưởng thêm cho mỗi các ngươi một trăm văn tiền lì xì!"
"Oa!"
"Cảm ơn Đông gia!"
Tiểu nhị của tiệm lẩu cay tức thì reo hò.
Mặc dù một trăm văn nhiều, nhưng đây là tấm lòng của Đông gia, là sự khẳng định đối với công việc của bọn họ, ai vui chứ?
Tô Vân Tiêu khẽ, cầm lên một cuốn sổ sách khác.
"Tiếp theo, là tiệm tương ớt."
Ánh mắt nàng rơi Giang Sơn, Giang Hải và các tiểu nhị khác.
Người của tiệm tương ớt tim lập tức nhảy vọt lên tận cổ họng.
Chế độ tiền công của tiệm bọn họ giống , là lương cơ bản cộng với hoa hồng. Tháng việc buôn bán như , tiền hoa hồng của bọn họ chắc chắn sẽ ít!
"Tiệm tương ớt, lương cơ bản là năm trăm văn." Tô Vân Tiêu sổ sách, chậm rãi : "Tiếp theo, sẽ tổng tiền công tháng của khi cộng thêm hoa hồng."
"Tiểu nhị, Lý Tứ, tổng tiền công, một lượng một trăm văn!"
"Xì , , "
Khi con , trong phòng vang lên một loạt tiếng hít hà khí lạnh.
Một tháng, một lượng một trăm văn!
Cái ... cái cũng quá nhiều !
Phải rằng, ở các tiệm khác trong trấn tiểu nhị, một tháng sáu bảy trăm văn, coi là tiền công cao .
Tiểu nhị tên Lý Tứ bản cũng ngây , ngây ngốc đó, cứ tưởng nhầm.
Cho đến khi bên cạnh đẩy một cái, mới như từ trong mộng tỉnh , kích động đến năng lộn xộn: "Cảm... cảm ơn Đông gia! Cảm ơn Đông gia!"
Tô Vân Tiêu gật đầu, tiếp tục .
"Tiểu nhị, Trương Đại Quý, tổng tiền công, một lượng hai trăm năm mươi văn!"
…
Hơi thở của tất cả đều trở nên dồn dập, ánh mắt nóng bỏng chằm chằm sổ sách trong tay Tô Vân Tiêu.
Phát xong tiền công, tiếp theo, đương nhiên chính là quà Tết.
Khi Đại Võ và Tiểu Võ khiêng hai thớt thịt heo lớn, một thùng tương ớt, cùng với một chiếc rương tiền đầy ắp "tiền lì xì" , khí trong phòng nữa đẩy lên cao trào.
"Giống như xưởng việc, mỗi một nhân viên trong tiệm của chúng cũng đều quà Tết!" Tô Vân Tiêu tuyên bố: "Mỗi hai cân thịt heo, một hũ tương ớt, thêm một trăm văn tiền lì xì!"
"Đông gia vạn tuế!"
"Đông gia thật sự quá hào phóng !"
Các tiểu nhị phát điên .
Phát tiền công và tiền thưởng cao như , còn quà Tết phong phú đến thế!
Bọn họ cả đời , từng gặp qua Đông gia nào như !
Từng một kích động đến đỏ bừng mặt, ánh mắt Tô Vân Tiêu tràn đầy lòng ơn.
Trong lòng bọn họ âm thầm thề rằng, năm nhất định việc chăm chỉ hơn, tuyệt đối thể phụ lòng ân tình trời biển của Đông gia!
Tối nay, đối với tất cả nhân viên của tiệm Tô gia mà , định sẵn là một đêm ngủ.