Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 199: Con đường tương lai
Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:25:32
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vân Dao liền ý nghĩ của .
“Châu Nhi, nương thấy tay nghề thêu thùa của con học quả thật tồi, còn thật lòng yêu thích. Nương bèn nghĩ, đợi con học thành tài, chúng cũng sẽ ở trong trấn, hoặc đến phủ thành, mở cho con một tiệm xá, chuyên bán những món đồ thêu do con .”
“Mở… tiệm xá cho con ?” Giọng Thẩm Minh Châu lạc , nàng gần như thể tin tai .
Một đứa nữ nhi, tự mở tiệm ? Cho nàng ư?!
Tô Vân Dao thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng, tiếp tục : “Nương hy vọng Châu Nhi của , cuộc đời chỉ là gả chồng sinh con, cả đời quanh quẩn trong hậu viện lo toan việc nhà. Nương mong con cũng thể một mảnh trời riêng của , những việc thích , và thể thật .
Như , bất kể con gả cho ai, lưng con vẫn thể thẳng tắp, bởi vì bản con bản lĩnh an lập mệnh, cần sắc mặt bất kỳ ai mà sống.”
“Chúng mở loại tiệm y phục bình thường đó, chúng sẽ mở một tiệm thêu nhất! Chuyên những món đồ tinh xảo. Con thể bán khăn tay, túi thơm, mặt quạt con thêu, còn thể nhận đơn đặt hàng của tiểu thư, phu nhân các gia đình quyền quý, may đo y phục, bình phong cho họ. Chỉ cần tay nghề của con đủ , còn sợ khách ?”
“Tiệm của chúng , cho thật xinh , khác biệt với tiệm của khác. Đến lúc đó, con sẽ là chưởng quầy, Hạnh Nhi cũng học tồi, sẽ phó thủ cho con, hai đứa cùng , gầy dựng tiệm lên. Kiếm tiền, đều là của con, con mua gì thì mua nấy, gì thì nấy.”
Bức tranh tương lai Tô Vân Dao phác họa, quả thật quá mỹ diệu, mỹ diệu đến mức khiến Thẩm Minh Châu cảm thấy như đang mơ.
Nàng thể tiệm của riêng ư? Tự chưởng quầy ?
Trái tim nhỏ của nàng “thình thịch” đập ngừng, gò má vì quá phấn khích mà đỏ bừng.
“Nương… con… con ạ?” Nàng kích động lo lắng hỏi, trong giọng mang theo một tia bất an.
“Sao ?” Tô Vân Dao véo nhẹ má nàng, “Nữ nhi của Tô Vân Dao , gì là ? Nương tin con, đại ca nhị ca của con cũng tin con, chính con cũng tin tưởng bản .”
Nàng dừng một chút, khuyến khích: “Đương nhiên, chuyện vội. Mở tiệm chuyện nhỏ, điều kiện tiên quyết là tay nghề của con thật giỏi, khả năng tạo những tác phẩm khiến tất cả đều kinh ngạc. Cho nên, từ hôm nay trở , con học tập chăm chỉ hơn nữa.
Không chỉ học kim pháp, còn học phối màu, học cấu trúc, học cách tự thiết kế hoa văn mới. Đợi đến khi nào, con thể khiến vị Tần sư phụ khó tính của con cũng gật đầu khen , nương sẽ lập tức lo liệu chuyện tiệm xá cho con!”
Những lời của Tô Vân Dao, xua tan chút nghi ngại và bất an cuối cùng trong lòng Thẩm Minh Châu.
Trong mắt nàng, lập tức bùng lên một thứ ánh sáng rực rỡ từng .
“Nương! Con lời !”
Nàng bật dậy, vì quá đỗi xúc động, giọng còn chút run rẩy: “Ta nhất định sẽ học thật giỏi! Nhất định để nương thất vọng! Sau cũng như nương, tự chưởng quỹ!”
Hạnh Nhi một bên, tiểu thư tràn đầy ý chí chiến đấu, cũng mừng cho nàng, vành mắt đỏ hoe.
Nàng cũng sẽ luôn ở bên cạnh tiểu thư.
Tô Vân Dao dáng vẻ hừng hực khí thế của nữ nhi, mỉm mãn nguyện.
…
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Thoáng chốc, thời gian bước tháng Chạp.
Trời ngày một lạnh hơn, mấy hôm đổ một trận tuyết lớn, cả Thanh Thạch thôn đều chìm trong màn bạc trắng xóa, mái hiên treo những hàng băng giá trong suốt lấp lánh.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến Tết, trong thôn cũng dần dần khí năm mới.
Bọn trẻ mong Tết từ lâu, thể ăn kẹo mà ngày thường ăn, cả ngày chạy nhảy nô đùa nền tuyết. Người lớn thì bắt đầu mổ lợn, chuẩn đồ Tết.
Thẩm Minh An và Thẩm Minh Châu cũng trở về, Thẩm Minh An Tết sẽ thi Tú tài, nên khi về, y vùi đầu trong thư phòng cả ngày.
Thẩm Minh Châu cũng suốt ngày thêu thùa trong phòng .
Tô Vân Dao cũng chuẩn cho xưởng nghỉ Tết.
…
Sáng sớm hôm đó, Tô Vân Dao dùng xong bữa sáng, liền khoác áo choàng dày cộp, cùng Thẩm Minh Viễn đến xưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-199-con-duong-tuong-lai.html.]
Thẩm Minh Viễn theo , tay cầm sổ sách, báo cáo với nàng.
“Nương, đây là sản lượng của chúng tháng . Vì gần đến cuối năm, các cửa tiệm ở trấn và phủ thành cần hàng lượng lớn, nên các công nhân tháng đều tăng ca để kịp tiến độ. Hiện tại mà , hàng tồn kho , đủ để duy trì đến rằm tháng Giêng.”
Tô Vân Dao gật đầu, đến một nhà kho khác.
Nhà kho dùng để chứa nguyên liệu thô.
Nàng một cái, ớt và các loại hương liệu thu mua, đều dùng gần hết.
Nàng tính toán trong lòng.
Nguyên liệu thô cạn, thành phẩm tồn kho dồi dào, thêm đó là sắp đến Tết, quả thực nên cho những công nhân vất vả cả năm nghỉ ngơi thật .
“Được, .” Tô Vân Dao tính toán trong lòng, liền với Thẩm Minh Viễn, “Con gọi Lâm Tuyền tới, đó thông báo cho tất cả công nhân, một khắc , tập trung ở sân, việc tuyên bố.”
“Vâng, nương.” Thẩm Minh Viễn đáp một tiếng, xoay liền .
Rất nhanh, những việc trong xưởng, liền lượt từ các phòng , tập trung ở sân.
“Ai, các ngươi xem, Đông gia đột nhiên gọi tất cả chúng đây, chuyện gì ?”
“Không nữa, vẻ mặt của Đông gia, cũng giống chuyện .”
“Chẳng lẽ là cho nghỉ Tết ? Đã là ngày hai mươi tháng Chạp .”
“Có khả năng! Ai da, nếu thật sự cho nghỉ Tết thì quá, con lợn nhà còn đang đợi mổ !”
Các phụ nhân ríu rít chuyện, mặt đều mang theo một tia chờ mong.
Tô Vân Dao bậc thang, xuống đám đông đen nghịt, trong lòng cũng chút cảm khái.
Nghĩ lúc , khi xưởng mới mở, cũng chỉ ba mươi mấy .
Bây giờ, riêng thợ dài trong xưởng, sáu bảy mươi . Những , đều là nhờ cái xưởng mà nuôi sống gia đình.
Nàng hắng giọng một cái, trong sân lập tức trở nên yên tĩnh. Ánh mắt của tất cả , đều đồng loạt đổ dồn về phía nàng.
“Mọi đều vất vả !” Tô Vân Dao cất giọng vang dội, âm thanh rõ ràng truyền đến tai mỗi .
“Năm nay, chuyện ăn của xưởng chúng , điều thể tách rời sự cống hiến cần mẫn của mỗi ở đây. Ta Tô Vân Dao ở đây, xin cảm ơn !”
“Đây đều là việc chúng nên !”
“Phải đó, nếu nhờ Đông gia cho chúng công việc , bây giờ chúng vẫn còn ở nhà chịu đói chịu rét!”
Tô Vân Dao mỉm , thẳng lên, tiếp tục : “Ta , đều mong sớm về nhà đón Tết. Hôm nay gọi đến, chính là để thông báo một tin .”
“Ta quyết định, từ chiều nay trở , xưởng của chúng , chính thức nghỉ Tết! Mọi thể về nhà, chuẩn đón năm mới thật !”
Mọi xong, đều vui mừng, kiếm tiền thì thật, nhưng cũng kém hai ngày , sắp đến Tết , đồ Tết ở nhà còn chuẩn xong .
Tô Vân Dao , “Chiều nay, Lâm quản sự sẽ thanh toán hết tiền công tháng cho !”
“Năm nay đều vất vả , để cảm ơn , chuẩn một chút lễ vật cuối năm!”
Lại còn lễ vật cuối năm ? Mọi phấn khích thôi.
Chỉ thấy Tô Vân Dao phất tay, Đại Võ và Tiểu Võ liền dẫn theo mấy trai, từ hậu viện khiêng mấy chiếc bàn lớn. Trên bàn, rõ ràng bày đầy những thớ thịt lợn trắng phau, cùng những vại tương ớt niêm phong cẩn thận!
“Trời đất ơi! Là thịt lợn!”