Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 195: Lằng nhằng Thẩm Minh Viễn bắt thỏ

Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:25:28
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nháy mắt, thời gian đến cuối tháng mười một.

Một trận tuyết lớn bay lả tả rơi xuống, chỉ qua một đêm, phủ lên bộ thôn Thanh Thạch một lớp áo trắng xóa.

Phóng tầm mắt xa, mái nhà, ngọn cây, bờ ruộng, cũng là một màu trắng xóa mênh mông.

Những năm thời điểm , trời lạnh, tuyết rơi, việc đồng áng xong xuôi, dân làng cơ bản đều bắt đầu “đông miêu” (ngủ đông).

Trừ những việc cần thiết ngoài, đều nguyện ý rúc trong nhà, giữ lấy một cái chậu than, vợ con quây quần bên bếp sưởi, thể động đậy thì sẽ động đậy.

năm nay khác biệt.

Trời tờ mờ sáng, đường thôn thể thấy lác đác vài bóng đến xưởng tranh thủ công việc. Họ mặc áo bông dày cộp, đội mũ, rụt cổ, từng bước chân nặng nề in dấu tuyết, thở trắng xóa từ miệng nhanh chóng tan biến khí lạnh.

Trong xưởng, Tô Vân Tiêu thấy thời tiết lạnh , mỗi ngày đều cho đốt mấy chậu than lớn, trong nhà ấm áp dễ chịu, là hai thế giới so với bên ngoài băng giá lạnh lẽo.

Các phu nhân quây quần bên , tay ngừng bận rộn việc, chọn lựa ớt khô phơi, hoặc bóc vỏ tỏi, miệng vẫn rôm rả trò chuyện, thỉnh thoảng vang lên những tràng .

Cửa hàng Giang Sơn, Giang Hải quản lý, Tô Vân Tiêu bây giờ thỉnh thoảng mới ghé qua cửa hàng ở trấn một chuyến.

Tô Vân Tiêu bưng một chén nóng đến thư phòng.

Thẩm Minh Viễn đang một tay cầm sổ sách, một tay gảy bàn tính kiểm kê sổ sách.

“Minh Viễn, đây nghỉ một lát, uống chút nước nóng.” Tô Vân Tiêu gọi một tiếng.

Thẩm Minh Viễn đáp lời, giao sổ sách trong tay cho Lâm Tuyền, nhanh chóng bước đến.

Hắn nhận chén nóng Tô Vân Tiêu đưa tới, một uống hết nửa bát, tay chân lạnh buốt chợt ấm áp hẳn lên.

“Nương, hôm nay lô hàng đóng gói xong, hàng tồn trong cửa hàng ở trấn sẽ đủ dùng năm sáu ngày.”

“Ừm, vất vả cho con .”

Tô Vân Tiêu vươn tay giúp phủi những bông tuyết đọng vai, “Hôm nay đến đây thôi, bảo tan sớm về nhà, tuyết lớn thế , đường thuận tiện.”

“Con , nương.”

Hai con đang chuyện, cửa viện chợt truyền đến một tràng tiếng chuông xe ngựa thanh thúy, từ xa vọng gần.

Ngay đó, một bóng dáng khoác áo choàng đỏ rực, tựa như một ngọn lửa nhảy nhót, từ xe ngựa nhảy xuống.

“Tô thẩm thẩm! Thẩm đại ca!”

Người còn tới gần, thanh âm quen thuộc mang theo vẻ kiều tiếu truyền đến.

Thẩm Minh Viễn thấy thanh âm , thể theo bản năng cứng đờ một chút, mặt thoáng qua một nét mấy tự nhiên.

Tô Vân Tiêu bộ dạng của Nhi tử , trong lòng cảm thấy buồn .

Người thể khiến cái “tiểu cổ bản” của nàng phản ứng như , trừ huyện lệnh thiên kim Chu Thiển Thiển, còn thể là ai?

“Nha đầu , tuyết lớn thế , còn chạy tới đây?” Tô Vân Tiêu lẩm bẩm, nhưng mặt hiện lên ý , nhanh chóng tiến lên đón.

Chu Thiển Thiển vén vạt váy, giẫm lên tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đông đến đỏ bừng, thấy Tô Vân Tiêu, liền thiết chạy tới khoác tay nàng.

“Thẩm thẩm, ở nhà buồn chán, nên ghé qua thăm .”

Trong một tháng , Chu Thiển Thiển cứ cách ba năm bữa chạy đến thôn Thanh Thạch.

Cớ là đến tìm Tô Vân Tiêu chơi, nhưng Tô Vân Tiêu và một cô nương nhỏ tuổi bằng Nhi tử thì chơi chung ? Tô Vân Tiêu bận việc, Chu Thiển Thiển liền quấn lấy Thẩm Minh Viễn, líu lo ngừng quanh .

Ban đầu, Thẩm Minh Viễn nàng quấn đến đau cả đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-195-lang-nhang-tham-minh-vien-bat-tho.html.]

Hắn là một cái gáo bầu trầm lặng, bình thường một ngày cũng chẳng mấy câu, gặp cái “hộp ” Chu Thiển Thiển , ứng phó .

Chu Thiển Thiển kéo , khăng khăng dẫn núi bắt thỏ.

Thẩm Minh Viễn nàng phiền đến mức hết cách, đành dẫn nàng một hai .

Kết quả thỏ chẳng bắt , Chu Thiển Thiển ngược tự lăn mấy vòng trong tuyết, dính đầy bùn như một con khỉ con, mà vẫn vui vẻ ngừng.

Sau , mỗi Chu Thiển Thiển đến, liền viện cớ xưởng bận, tránh né nàng .

Chu Thiển Thiển cũng giận, bận việc của , nàng cứ ở bên cạnh , hoặc tìm chuyện gì đó để với .

Cứ như nhiều , Thẩm Minh Viễn cũng quen với việc bên cạnh một con chim sẻ nhỏ líu lo như .

Mặc dù miệng, nhưng Tô Vân Tiêu thể thấy, mỗi Chu Thiển Thiển đến, mặt cũng thêm vài nụ .

Tô Vân Tiêu kéo nàng nhà, “Bên ngoài lạnh lắm, mau nhà sưởi ấm .”

Vào trong nhà, Thúy Lan sớm pha xong nóng. Chu Thiển Thiển nâng chén nóng, từng ngụm nhỏ uống, một đôi mắt về phía Thẩm Minh Viễn.

“Thẩm đại ca, xưởng của hôm nay bận nữa ?”

“Ừm, xong .” Thẩm Minh Viễn thành thật đáp.

“Vậy… buổi chiều chúng thể núi xem thử ? Trời tuyết, chừng thể nhặt thỏ đông cứng đấy!” Chu Thiển Thiển vẻ mặt mong đợi .

Thẩm Minh Viễn còn mở miệng, Tô Vân Tiêu : “Nha đầu , chỉ lo nghĩ đến thỏ. Sau núi tuyết dày như , đường trơn lắm, vạn nhất ngã thì ? Muốn ăn thỏ, thẩm thẩm ngày mai sẽ bảo Thẩm đại ca của con đến trấn mua một con về cho con.”

“Thỏ mua về thú vị bằng tự bắt chứ!” Chu Thiển Thiển bĩu môi, chút vui.

Nàng kéo tay áo Tô Vân Tiêu, nhẹ nhàng lắc lư, giọng mềm mại nũng nịu: “Tô thẩm thẩm, ạ? Cứ để chúng con dạo chân núi thôi, sâu bên trong, nhất định sẽ nguy hiểm .”

Thẩm Minh Viễn một chút cũng ngoài, trời băng đất tuyết thế , chạy ngoài gì? Ở nhà thoải mái ?

dáng vẻ của Chu Thiển Thiển, chút lời từ chối.

Tô Vân Tiêu Chu Thiển Thiển quấn lấy còn cách nào, đành đồng ý.

“Đi thì cũng , nhưng để Đại Võ cùng các con, hơn nữa chỉ chân núi, chạy bên trong.”

“Con ! Cảm ơn thẩm thẩm!” Chu Thiển Thiển vui vẻ đến suýt nhảy cẫng lên, nàng đắc ý hất cằm với Thẩm Minh Viễn, cái dáng vẻ nhỏ nhắn , tả xiết sự đáng yêu.

Khóe miệng Thẩm Minh Viễn, cũng kìm khẽ cong lên một độ cong.

Chu Thiển Thiển kéo Thẩm Minh Viễn nhảy nhót khỏi cửa, phía còn Đại Võ và Tiểu Võ theo.

Tô Vân Tiêu hai đứa trẻ, buồn lắc đầu.

Vẫn là tuổi trẻ a, tràn đầy sức sống, như , mùa đông chỉ trong phòng lò sưởi mà thoại bản.

Bình Dương trấn, Đại lao nha môn huyện.

“Kẽo kẹt , , ” một tiếng, cánh cửa gỗ nặng nề của đại lao từ bên ngoài kéo , một tia nắng chói mắt chiếu , khiến những phạm nhân quanh năm sống trong phòng giam tăm tối đều theo bản năng nheo mắt .

Một ngục ở cửa, tay cầm một chùm chìa khóa, cất giọng the thé gọi: “Trần Đại Ngưu! Ra đây! Hạn tù của ngươi mãn!”

Nghe thấy tên , một bóng co ro trong góc động đậy.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, lộ một khuôn mặt râu ria lồm xồm, sắc mặt vàng vọt như sáp.

Hắn vịn tường, từ từ dậy. Một tháng sống trong ngục tối thấy ánh mặt trời, khiến gầy một vòng lớn, cơ bắp vạm vỡ ban đầu, giờ đây cũng chút lỏng lẻo.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Khi bộ, tư thế vẫn còn chút tự nhiên, vết thương m.ô.n.g tuy dùng kim sang d.ư.ợ.c mà tốn kém mua về, nhưng hiện tại vẫn lành hẳn.

 

Loading...