Thực ra cô không có gì phải lo lắng hay sợ hãi, đây là lãnh địa của nhà họ Hạ, chỉ cần cô bấm chuông, vệ sĩ có thể xông vào bảo vệ cô trong vòng vài giây, nhưng Nhậm Tương Quân thì chỉ có một mình cô đến đây, thực là tự sa vào lưới.
Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt của Nhậm Tương Quân, cảm thấy bản thân rất khó giữ được bình tĩnh.
Từ sáu, bảy năm trước, khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Nhậm Tương Quân cũng như thế này, trang điểm tinh tế, khí chất tao nhã, toàn thân toát lên vẻ tiểu thư ngàn vàng xuất thân cao quý.
Năm đó Lâm Tố Tâm dựa vào học bổng để có tiền sinh hoạt, cô lúc đó thực sự là một học sinh nghèo hai bàn tay trắng.
Hồi đó cô thực sự ghen tị với Nhậm Tương Quân, vì theo quan điểm của cô lúc đó, Nhậm Tương Quân thực sự là một người may mắn, sinh ra trong một gia đình như vậy nên cô có thể có được mọi thứ mình muốn mà không cần cố gắng nhiều. Không chỉ là tiền bạc, địa vị mà còn là ... những người thân thực sự quan tâm và yêu thương cô.
Lâm Tố Tâm biết mình không có gì cả nên so với người cảng nỗ lực nhiều hơn, có như vậy mới có thể thay đổi vận mệnh của mình. Vì vậy, lúc đó cô là người liều mạng nhất, tập đàn hơn 12 tiếng mỗi ngày, quên ăn quên ngủ, quanh năm suốt tháng không nghỉ ngơi.
Không có gì ngạc nhiên khi Nhậm Tương Quân chơi đàn không giỏi bằng cô, bởi cho dù tài năng của hai người gần như tương đương nhau thì sự nỗ lực và chăm chỉ của Lâm Tố Tâm sợ rằng còn gấp mấy lần Nhậm Tương Quân! Cô đã nỗ lực nhiều hơn, vì vậy cô đạt được thành tích tốt hơn.
Lâm Tô Tâm cảm thấy bản thân trong lòng không có quỷ, cho nên ngủ không mở thấy ma cho dù Nhậm Tương Quân có ra hạ độc thủ với cô thì cô cũng không sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7122-toi-da-tu-trong-bien-lua-bo-ra.html.]
Đã từng có lúc cô và Nhậm Tương Quân đã là bạn rất thân, hai người các cô đã cùng nhau tập đàn, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau trải qua khoảng thời gian đẹp nhất, đó là tình bạn đơn thuần nhất, thậm chí so với Phùng Tư Tư, hai người các cô lúc đó còn thân mật hơn.
Nhưng mà, tất cả những điều này đã hoàn toàn kết thúc trong trận hỏa hoạn ngày hôm đó.
Cho đến hôm nay, Lâm Tố Tâm nhắm mắt lại và vẫn có thể nhớ rõ biểu cảm kiêu ngạo, thờ ơ và méo mó trên khuôn mặt Nhậm Tương Quân, cũng như nụ cười chế nhạo vô cảm nơi khóe miệng của cô ta. Dường như Lâm Tố Tâm người bị cô ta thiêu chết, không phải là người sống, mà là một vật vô tri vô giác.
Mê Truyện Dịch
Đã nhiều năm như vậy, Nhậm Tương Quân vẫn không thay đổi, cô ấy vẫn mang phong thái thanh tú tao nhã như vậy, nụ cười vẫn lạnh lùng mỏng manh như vậy.
Lâm Tố Tâm nắm c.h.ặ.t t.a.y mình một cách dữ dội, cảm thấy móng tay mình đ.â.m vào lòng bàn tay, gây ra một cơn đau nhói mới có thể bình tĩnh lại một chút.
Cô ấy nhìn chằm chằm Nhậm Tương Quân và hỏi, "Đúng, là tôi! Nhưng, làm thế nào mà cô có thể biết được thân phận thật sự của tôi?"
Nhậm Tương Quân cười nhạt nói: "Bởi vì ... Sau khi tôi trở về nước, nghe nói Hàn Duệ bị bắt vì tội cố ý gây thương tích, nên tôi đến thăm anh ấy trong tù, anh ấy nói với tôi một chuyện cực kỳ quái dị như ... trùng sinh trong một cơ thể khác! Lúc đầu tôi không thể tin được loại chuyện này, nhưng bây giờ, nhìn phản ứng của cô, đây thực sự là sự thật sao? "
Lâm Tố Tâm ngẩng đầu lên nhìn cô, chế nhạo: "Đúng vậy, đây là sự thật! Nhậm Tương Quân, tôi đã trở lại, tôi đã bò ra khỏi biển lửa! Cô không thể nghĩ đến chuyện như vậy đúng không? Đây là ý trời đã định muốn tôi tự mình báo thù! Tôi rất bất ngờ, sao cô dám chủ động xuất hiện trước mặt tôi? "