Nhìn ánh mắt và thái độ kiên định như vậy của con trai, bà Hạ không thể nói ra lời tiếp theo.
Có lẽ, thực sự bà đã quá tự cho mình là đúng? Luôn cảm thấy con trai vẫn là cậu bé mới chập chững tập đi năm đó, kết quả vừa chớp mắt, đã gần ba mươi năm trôi qua, Hạ Minh Tuyên đã cao lớn hơn Hạ Đình Quân, cũng anh tuấn đẹp trai hơn, còn nắm cả nhà họ Hạ trong tay.
Bà Hạ nhìn anh rất lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Haizzz, mẹ lớn tuổi rồi, có lẽ thực sự không quản được chuyện của con nữa…… Bỏ đi, con thích ai thì cứ ở bên người đấy, mẹ biết mẹ có nói gì cũng vô ích, chỉ cần trong lòng con hiểu là được.”
Lúc này Hạ Minh Tuyên mới cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện của nhà họ Nhậm tuy phức tạp, nhưng cũng không có gì to tát. Con sớm đã nghĩ cách rồi, đã có phương án giải quyết rồi, mẹ không cần lo lắng.”
Bà Hạ gật đầu.
Hạ Minh Tuyên biết bà vẫn không tin, nhưng anh cũng không định giải thích nhiều, dù sao thì sau này bà Hạ cũng sẽ biết.
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên lại nói: “Mẹ, hôm nay mẹ dậy sớm như vậy, có phải còn chưa ăn sáng không?”
Bà Hạ liếc anh một cái rồi nói: “Sao đột nhiên lại quan tâm đến mẹ? Mẹ biết rồi, con đang chê mẹ ở đây chướng mắt, muốn đuổi mẹ đi để đi tìm cô vợ nhỏ của con có phải không?”
Hạ Minh Tuyên cười khan một tiếng: “Làm gì có ạ? Trong lòng con mẹ cũng rất quan trọng, nhưng mà lần đầu tiên Tố Tâm đến nhà, chưa quen với môi trường, nếu con cũng không ở bên cạnh cô ấy, con sợ cô ấy sẽ cảm thấy sợ……”
Bà Hạ gạt bỏ thành kiến trong lòng, lại nhìn phản ứng của con trai, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Dáng vẻ tâm tư nghĩ đến vợ này giống hệt với cha anh năm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6791-phai-goi-thieu-phu-nhan.html.]
Năm đó, Hạ Đình Quân cũng như vậy, không quan tâm đến sự thật là bà xuất thân từ gia đình bình thường, khăng khăng cầu hôn bà, sau khi đưa bà về nhà, còn lo lắng bà sẽ cảm thấy không quen hoặc bị người khác ức hiếp, luôn ở bên cạnh bà như hình với bóng.
Bà vẫn còn nhớ như in chuyện lúc đó, trong nháy mắt, con trai đã sắp lấy vợ rồi.
Nghĩ đến chuyện năm đó, ánh mắt của bà Hạ dịu đi nhiều, đồng thời cũng cảm thấy mềm lòng.
Lúc trước, khi lần đầu tiên bước chân vào hào môn bậc nhất như vậy, bà cũng thấp thỏm không yên, sợ các trưởng bối của Hạ Đình Quân sẽ không thích bà.
Vì vậy, đặt mình vào hoàn cảnh này, nếu Hạ Minh Tuyên thực sự xác định rõ ràng là Lâm Tố Tâm, bà cũng không có chỗ để phản đối, thực sự không thể làm con trai thất vọng và đau lòng?
Bà lắc đầu nói: “Bỏ đi, mẹ biết rồi, có vợ thì quên mẹ. Đi tìm vợ của con đi, mẹ không thèm ăn sáng với con đâu, mẹ tìm cha con ăn cùng.”
Hạ Minh Tuyên nhìn bóng lưng bà Hạ rời đi, khóe miệng cong lên, anh biết bà Hạ vẫn thương anh nhất, cho nên cuối cùng vẫn phải làm theo ý anh.
Dù sao bà Hạ cũng là người hiểu đại cục, chỉ cần anh và Lâm Tố Tâm kết hôn, bà tuyệt đối sẽ không cố ý làm khó chú thỏ. Mà chú thỏ của anh xinh đẹp dễ thương như vậy, một ngày nào đó, chắc chắn sẽ khiến mẹ anh thích cô, anh không cảm thấy lo lắng chút nào.
Sau khi giải quyết xong chuyện của bà Hạ, Hạ Minh Tuyên ở một lúc trong phòng vẽ, chỉnh sửa xong bức tranh của mình liền về phòng ngủ để gọi Lâm Tố Tâm dậy.
Tuy nhiên, trong phòng ngủ lại không có ai.
Anh cau mày, gọi người giúp việc qua hỏi: “Thiếu phu nhân đi đâu rồi?”