Cô nổi giận đùng đùng đi tới, liếc mắt thấy Ân Chính Lăng ngồi trên ghế salon, nhịn không được mà mắng: “Ân Chính Lăng, anh có ý gì? Uổng công bình thường tôi còn xem anh là người tốt! Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, cũng có rất nhiều người muốn thiếp lập quan hệ với cậu sáu Ân anh, cớ gì anh lại đi trêu chọc Phùng Tư Tư? Anh hại cô ấy thành như vậy, lại còn có mặt mũi đến nhà tôi à?”
Hạ Minh Tuyên xoa huyệt thái dương, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
Ài, anh biết, con thỏ nhà anh mà thức dậy thì không khỏi khơi dậy chiến tranh thế giới mà.
Anh chỉ có thể giúp Ân Chính Lăng đến đây thôi, dù sao, ngay cả anh cũng không thể trêu vào Lâm Tố Tâm, là bà chủ mà!
Trong vòng nửa phút Ân Chính Lăng đã bị Lâm Tố Tâm mắng đến mức m.á.u chó đổ đầy đầu, nhưng anh ta tuyệt đối không dám phản bác, chỉ có thể liên tục nhận sai.
Lâm Tố Tâm là người con gái được cậu ba Hạ nâng niu trong lòng bàn tay, lại còn là người có khả năng nắm giữ hành tung của Phùng Tư Tư nhất, bất kể thân phận nào thì trước mắt anh ta đều không thể trêu chọc nổi. Hơn nữa, Lâm Tố Tâm mắng anh ta cũng vì cô muốn tốt cho Phùng Tư Tư, anh ta cũng vui thay cho Phùng Tư Tư vì có một cô bạn thân như vậy.
Thấy Lâm Tố Tâm mắng gần xong rồi, Hạ Minh Tuyên kịp thời bưng chén trà đến bên miệng cô, dỗ dành nói: “Bà xã, mắng chửi người ta có khát nước không? Mau uống chén trà nhuận họng, nào, ngồi lên đùi anh nghỉ ngơi một lát, lấy hơi tiếp tục mắng!”
Ân Chính Lăng muốn hộc máu.
Có cần chơi anh ta như vậy không? Hai người này lại còn thể hiện tình cảm trước một người thất tình như anh ta đây?
Mê Truyện Dịch
Càng bịp hơn là, cái gì gọi là lấy hơi tiếp tục mắng? Nhân quyền của anh ta, tâm trạng của anh ta, không ai quan tâm đến phải không? Rõ ràng anh Tuyên từ nhỏ đều che chở cho anh ta mà?
Cậu ba Hạ quả thật đã giải thích một cách hoàn hảo rằng cái gì gọi là tính cách khác thường, không có nhân tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6652-ba-xa-khat-nuoc-khong.html.]
Ân Chính Lăng oán thầm một lúc lâu, nhưng lại không thể không sợ, chỉ có thể khép nép cầu xin: “Chị dâu nhỏ, em biết, chuyện em ngàn sai vạn sai đều là em sai. Em cam đoan nhất định sẽ cho chị một câu trả lời thỏa đáng. Chị có thể nói tung tích của Phùng Tư Tư cho em biết được không? Em chỉ muốn gặp cô ấy một lần, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì làm tổn thương cô ấy”.
Lâm Tố Tâm oán hận nói: “Mơ đẹp nhỉ, cô ấy bị tổn thướng quá rồi, chẳng lẽ còn muốn gặp mặt anh để rồi chịu kích thích thêm một lần nữa sao?”
Ân Chính Lăng nói: “Em thật sự không phải tới kích thích cô ấy, chị dâu, chị tin em một lần đi!”
Lâm Tố Tâm nói: “Thế anh tới làm gì? Tới nói với Tư Tư, cuối tuần anh sẽ kết hôn, gửi thiệp mời cho cô ấy sao? Hay là muốn nói với cô ấy, hôn lễ của anh được cử hành trong một nhà thời lớn ở thế kỷ mười bảy, chỉ riêng áo cưới của cô Bạch đã tốn hai triệu đô la, toàn thân khảm đầy kim cương? Anh mau về tham dự hôn lễ thế kỷ của anh đi! Tư Tư đơn thuần như vậy, một công tử nhà giàu ngoài tiền và thân phận ra thì không có gì như anh, căn bản không xứng với cô ấy!”
Ân Chính Lăng phát hiện, vị hôn thê bé nhỏ của anh Tuyên không chỉ rất xinh đẹp, biết ca hát, mà ngay cả nói chuyện cũng sắc bén như vậy, mỗi một câu nói đều sắc như lưỡi dao, đ.â.m vào lòng anh ta, khiến anh ta chảy m.á.u không ngừng.
Anh ta vô thức che n.g.ự.c lại, chỉ cảm thấy mọi thứ thật mỉa mai.
Nhiều năm qua, anh ta cảm thấy mình trời sinh ngậm thìa vàng, ngoại hình đẹp trai, tuổi trẻ nhiều tiền, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cái gì cũng không cần cố gắng mà có thể đạt được dễ dàng.
Nhưng mà, ngày hôm nay bị Hạ Minh Tuyên và Lâm Tố Tâm nói như vậy, anh ta mới biết, suốt những năm qua giống như một câu chuyện cười vậy.
Thật ra, chưa từng có thứ gì chân chính thuộc về anh ta cả.
Không phải, có lẽ đã có lúc Phùng Tư Tư có thể thuộc về anh ta, nhưng mà cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Có một số thứ, còn chưa có được thì đã vuột mất.