Hạ Minh Tuyên bưng ly trà lên, uống một ngụm, bình tĩnh nói: “Cậu vội cái gì? Phùng Tư Tư đã sớm thành niên rồi, thành phố Tô Hải lớn như vậy, an ninh trật tự vẫn tốt, cô ấy còn có thể bị bán đi sao? Hơn nữa, cậu tìm cô ấy làm gì, tìm được thì thế nào? Quan hệ giữa cậu và cô ấy như thế nào, vì sao cô ấy phải nghe lời cậu?”
Ân Chính Lăng ngẩn ra, lập tức cắn răng, cúi đầu nói: “Anh Tuyên, chuyện này mà chị dâu có mắng em, em cũng không thể nói gì hơn, nhưng mà…vì sao ngay cả anh cũng không đứng về phía em?”
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng nói: “Sao tôi lại không giúp cậu? Tố Tâm bảo tôi đừng nói chuyện của Phùng Tư Tư cho cậu biết, tôi thì lại gọi điện thoại cho cậu, lẽ nào tôi không giúp cậu?”
Ân Chính Lăng ngẩng đầu, mong đợi nhìn anh, nói: “Anh Tuyên, anh thích chị dâu nhỏ như thế, nhất định cũng có thể hiểu được tâm trạng của em đúng không? Người con gái mình thích mang thai con của mình, còn ở bên ngoài một mình, anh nhất định cũng sẽ lo lắng muốn c.h.ế.t đúng không?”
Hạ Minh Tuyên nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không, bởi vì tôi nhất định sẽ không để cho người con gái mình thích rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, sẽ không để cô ấy chịu đựng nỗi uất ức này! Ân Chính Lăng, cậu là đàn ông, nếu cậu không thể bảo vệ người con gái của mình thì nói gì đến chuyện có thích hay không? Cậu phải hiểu cái gì là trách nhiệm của một người đàn ông!”
Sắc mặt Ân Chính Lăng trở nên tái nhợt, nhất thời không nói nên lời.
Một lát sau, anh ta mới chán nản dựa trên ghế salon, run giọng nói: “Em hiểu, em cũng…em cũng không muốn như vậy. Nhưng mà anh Tuyên, em và anh không giống nhau, anh là con một, từ nhỏ đã thông minh và tài giỏi, anh đã được định trước là nhất định sẽ trở thành gia chủ nhà họ Hạ, hơn nữa trước nay nhà họ Hạ đều không can thiệp vào hôn sự của con cháu, anh đương nhiên có thể bảo vệ người mình thích. Còn em thì sao? Em chỉ là thằng sáu vô dụng nhất nhà họ Ân, trong nhà còn ép em liên hôn, em đương nhiên…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6642-ngay-ca-anh-cung-khong-dung-ve-phia-em.html.]
Hạ Minh Tuyên đặt ly trà xuống, đáy ly sứ đập lên mặt bàn bằng gỗ lim, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Anh nhìn Ân Chính Lăng, nghiêm nghị nói: “Ân Chính Lăng, cậu thật sự cảm thấy tôi nhất định là gia chủ nhà họ Hạ sao?”
Cậu sáu Ân rất ít khi nghe Hạ Minh Tuyên gọi thẳng tên mình, không khỏi kinh ngạc nhìn anh.
Hạ Minh Tuyên nói: “Tôi cũng không dễ dàng hơn cậu, tôi cũng có anh họ và ông nội chán ghét tôi, căm thù tôi, vị trí gia chủ không phải trên trời rơi xuống. Tôi đương nhiên cũng có thể giống cậu, không hề làm gì cả, vẫn có thể trải qua cuộc sống cậu ấm nhà giàu, hơn nữa vì tôi là con một, cho dù tôi không làm gia chủ được thì ít nhất tài sản trong tay cha tôi sớm muộn gì cũng sẽ để lại cho tôi. Sao tôi còn phải liều mạng như vậy? Cậu đã từng nghĩ đến chưa?”
Ân Chính Lăng ngơ ngẩn nhìn anh, không biết nên trả lời như thế nào.
Đương nhiên anh ta đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng anh ta cảm thấy đây là nguyên nhân tính cách, cậu ba Hạ trời sinh mạnh mẽ, không cam lòng chịu làm kẻ dưới, cho nên anh nhất định phải nghĩ cách để thành người có quyền lên tiếng nhất.
Hạ Minh Tuyên nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, khẽ lắc đầu một cái, nói: “Không giống như cậu nghĩ. Bởi vì tôi biết, chỉ khi tôi leo lên vị trí cao nhất, tôi mới có thể có tự do thật sự, mới có thể điều khiển vận mệnh của mình, bảo vệ tốt cho người mình yêu, không để cô ấy phải nhìn sắc mặt người khác, không cần lo lắng bị bất cứ kẻ nào bắt nạt”.