Hai người còn gặp một chút phiền toái nhỏ ở cửa nhà hàng.
Hạ Minh Tuyên ôm vị hôn thê trong ngực, vừa định vừa cửa thì bỗng nhiên bị lễ tân nhà hàng cản lại.
Cậu ba Hạ liếc mắt nhìn đối phương với khuôn mặt vô cảm, không nói gì.
Người phục vụ khách sáo nói: “Vô cùng xin lỗi quý khách, nhưng mà, nhà hàng chúng tôi là nhà hàng cao cấp nổi tiếng thế giới, yêu cầu khách hàng mặc trang phục lịch sự mới vào được, cho nên xin hãy tha thứ cho chúng tôi vì không thể tiếp đãi quý khách được”.
Hạ Minh Tuyên hơi nhướn mày, có chút bất ngờ, từ trước đến nay anh chưa bao giờ gặp phải tình huống bị người ta chặn ngoài cửa cả. Hơn nữa càng quái lại hơn là ý của người phục vụ này hình như là nói anh và vị hôn thế bé nhỏ của anh không ra hồn, không có tư cách bước vào nhà hàng cao cấp như vậy.
Là gia chủ nhà họ Hạ mà bị một người phụ vụ nhỏ xem thường như vậy, đúng là mới mẻ.
Lâm Tố Tâm lại lập tức phản ứng, quay đầu nhìn Hạ Minh Tuyên một chút, lại cúi đầu nhìn lên người mình một chút, bỗng bật cười.
Suy cho cùng thì ngày hôm nay cô và Hạ Minh Tuyên thật sự có hơi chật vật, bộ đồ vest thủ công cao cấp trên người cậu ba Hạ đã sớm bị cô chà đạp đến mức không ra hình dáng gì rồi, nhiều nếp nhăn dính vào nhau, thật sự không giống hàng hóa cao cấp gì cả, mà váy cô cũng có nhiều nếp nhăn, lớp trang điểm trên mặt cũng bảy rơi tám rụng, không nhìn ra sự xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc nữa rồi.
Nhìn hai người như vậy thật sự rất nghèo túng, thảo nào không vào được nhà hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6311-khong-can-cam-dong-qua-dau.html.]
Cậu ba Hạ lúc đầu còn cười nhạt trong lòng, đang định cho cái tên không biết phải trái này biết mặt một phen.
Nhưng quay đầu nhìn mới phát hiện ra, con thỏ nhỏ vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết bỗng nhiên cười tươi như hoa, trong lòng khẽ rục rịch. Hiếm khi có được một người có thể chọc Lâm Tố Tâm cười, anh cũng lười so đo với đối phương.
Anh nhéo tay Lâm Tố Tâm, giả vờ tỏ vẻ thất vọng: “Bà xã, người ta không cho chúng ta vào, hay là chúng ta về nhà, em nấu cơm cho anh ăn đi?”
Lâm Tố Tâm chớp mắt mấy cái, đang định nói cô không có hứng nấu cơm, nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì quản lý nhà hàng đã vội vàng chạy từ bên trong ra, vừa thấy Hạ Minh Tuyên là lập tức cúi đầu khom lưng xin lỗi với anh: “Anh Hạ, xin lỗi, không ngờ anh lại đến đây ngày hôm nay, mời anh vào, phòng chuyên dụng của anh chúng tôi vẫn giữ lại cho anh ạ”.
Cậu ba Hạ quét mắt nhìn người phục vụ đang trợn mắt há hốc mồm bên cạnh, chậm rãi nói: “Tôi và vị hôn thê bỗng nhiên muốn tới ăn cơm, không ăn mặc lịch sự, không sao chứ?”
Vẻ mặt quản lý sợ hãi, luôn miệng nói: “Anh Hạ, anh đang nói cái gì vậy? Anh tới dùng cơm là vinh dự của nhà hàng chúng tôi, người phụ vụ mới vào làm không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy bảo lại cậu ta, mời hai người mau vào. Đây là vị hôn thê của anh Hạ sao? Thật sự là một cô gái xinh đẹp và nhã nhặn, đúng là trai tài gái sắc, quá xứng đôi với anh Hạ”.
Lâm Tố Tâm bật cười, cảm thấy người quản lý này thảo nào có thể quản lý một nhà hàng cao cấp như vậy, đúng là biết ăn nói. Bây giờ cô đã khóc như một mèo mướp nhỏ rồi, xinh đẹp nhã nhặn ở chỗ nào nữa? Nhưng vẻ mặt quản lý khi nói chuyện lại rất chân thành.
Hơn nữa, anh ta biết tình tính của cậu ba Hạ không tốt, chỉ xin lỗi thôi là vô dụng, cho nên mới khen người con gái anh dẫn theo một tí.
Mê Truyện Dịch
Không thể không nói, chiêu này thật là hữu ích.
Cậu ba Hạ ngay khi nghe anh ta nói Lâm Tố Tâm và mình xứng đôi thì trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào, cũng lười tính toán, ôm Lâm Tố Tâm bước vào nhà hàng.