Hàn Duệ nghĩ thấy cũng đúng, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Tuy nhiên, anh ta cũng không còn hứng thú tiếp tục ở lại đây nữa.
Ở trong căn phòng piano bài trí quen thuộc như vậy, anh ta luôn cảm thấy u ám, giống như có một đôi mắt xuyên qua thời gian năm năm, đang dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn anh ta.
Đặc biệt là nhìn thấy cây đàn piano quen thuộc lặng lẽ đặt ở vị trí ban đầu, như thể chủ nhân của cây đàn piano năm đó vẫn còn sống trong phòng piano này, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngồi xuống, nhẹ nhàng chơi một giai điệu như lúc trước, sau đó mỉm cười hỏi anh ta: “Ca khúc này là em viết cho anh, nghe có hay không?”
Nghĩ đến đây, Hàn Duệ đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Anh ta vội vàng nói: “Muộn rồi, nếu đã tham quan rồi, chúng ta đi ăn tối thôi.”
Lâm Tố Tâm không muốn tiếp tục đối phó với anh ta nữa, nên tìm lý do, nói rằng mình đã hẹn cùng ăn tối với một người bạn ở thành phố Thiên Hải, không thể đi cùng anh ta nữa.
Hàn Duệ lúc này cũng đang rối bời, không có tâm trạng theo đuổi phụ nữ, vì vậy cũng không níu kéo nhiều liền nói lời tạm biệt với cô.
Hai người đều có chút phân tâm, căn bản không để ý đến tình hình xung quanh, Hàn Duệ cũng không nhận ra mình để quên kính râm, cho nên không ai để ý đến bóng người thoáng qua phía sau.
Lâm Tố tâm đi thẳng đến ga tàu và đổi sang chuyến tàu cao tốc sớm hơn.
Trở lại căn phòng nhỏ của mình ở thành phố Tô Hải, Lâm Tố Tâm vẫn còn chút kinh hãi, hôm nay cô thực sự quá kích động, cũng quá mạo hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5902-khi-khong-lai-doi-xu-tot.html.]
Cũng may, bản thân Hàn Duệ còn chột dạ hơn cô nên mới không nghi ngờ cô.
Lâm Tố Tâm thầm nhắc nhở bản thân không bao giờ được mắc phải những sai lầm như ngày hôm nay, loại người như Hàn Duệ tuy rất gợi đòn nhưng nếu cô không kìm chế được, lần sau có thể sẽ không may mắn như vậy.
Mê Truyện Dịch
Lúc này, cô rất nhớ cái ôm của cậu ba Hạ, khuôn n.g.ự.c rộng, ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông đó thật là vững chắc, dường như không gì có thể làm lung lay được anh, bất cứ khi nào, anh đều đứng bên che mưa chắn gió cho cô.
Mặc dù cậu ba Hạ không thể thay cô giải quyết chuyện này, nhưng chỉ cần anh ấy ở bên cạnh cô, cô dường như có đủ tự tin để không phải lo lắng và sợ hãi bất cứ điều gì.
Dường như sức mạnh trong suy nghĩ của Lâm Tố Tâm quá mạnh, đúng lúc cô đứng dậy đi đến trước tủ lạnh tìm thứ gì đó ăn, một tiếng cạch cạch vang lên, cửa phòng đã bị mở ra từ bên ngoài.
Lâm Tố Tâm ngạc nhiên quay đầu lại và phát hiện là cậu ba Hạ đã trở về.
Cô sững sờ một lúc, sau đó lộ ra vẻ vui mừng: “Anh yêu, anh…… anh đã về rồi!”
Hạ Minh Tuyên bước vào cửa với dáng vẻ bụi bặm.
Lâm Tố Tâm nhanh chóng lao tới, ân cần đón lấy cặp tài liệu trong tay anh, giúp anh lấy dép, còn cởi áo khoác dài ra cho anh rồi giúp anh treo lên.
Hạ Minh Tuyên uể oải tiếp nhận phục vụ của vị hôn thê, yên tâm nhìn cô chạy qua chạy lại, sau đó nhân lúc Lâm Tố Tâm đi ngang qua anh, liền nắm lấy eo cô, nhào qua hôn một cái rồi nói: “Bé con, hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy? Thật không bình thường, mọi người đều nói khi không lại đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm, em đã giấu anh làm chuyện xấu gì rồi?”
Chết tiệt, trực giác của người đàn ông này không phải có chút quá chuẩn rồi sao?
Lúc cậu ba Hạ mới bước vào cửa, cô thực sự kinh ngạc một lúc, không ngờ anh lại về sớm, đồng thời cũng mừng thầm, may mà cô đã mua vé tàu khứ hồi trong ngày.