Lâm Tố Tâm mím môi một cái, nói: “Em hiểu”.
Hạ Minh Tuyên hy vọng cô có thể sống vui vẻ hạnh phúc, đương nhiên là xuất phát từ ý tốt, nhưng anh căn bản không biểu, nếu vì nguyên nhân này mà rời xa anh, cô căn bản chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Lâm Tố Tâm thà đối mặt khó khăn cùng anh, cho dù phải từ bỏ tất cả những gì mình có, mỗi ngày đi theo anh, cô cũng sẵn lòng.
Nhưng mà bây giờ không thấy được Hạ Minh Tuyên, nói những thứ này với Ân Chính Lăng cũng vô ích.
Lâm Tố Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh sáu Ân, em hiểu hết ý của anh, em muốn gặp Minh Tuyên, anh có cách nào không?”
Ân Chính Lăng nhíu mày, chần chừ nói: “Cái này…chắc chắn rất khó làm. Bây giờ anh Tuyên rõ ràng muốn tránh chị, hơn nữa bên cạnh chị có người anh ấy cử tới âm thầm bảo vệ chị, cho dù em lén đưa chị đi Mỹ thì anh ấy cũng có cách để biết trước tin tức, sau đó trốn đi”.
Lâm Tố Tâm hơi rầu rĩ, nói: “Anh sáu Ân, anh có thể nghĩ cách giúp em không? Trong số những người em quen biết, chỉ có anh là có khả năng này thôi”.
Ân Chính Lăng cũng biết, hai người họ xảy ra chuyện như vậy, để họ gặp nhau nói không chừng có thể làm hòa, đây đương nhiên là phương án giải quyết tốt nhất hiện nay.
Anh ta trầm ngâm nói: “Cách à…chị để em suy nghĩ một chút đã!”
Lâm Tố Tâm gật đầu, lại nói: “Em có một chuyện, anh có thể chuyển lời cho anh ấy giúp em không?”
Ân Chính Lăng kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4432-se-doi-nghich-voi-anh.html.]
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm nói với cậu sáu Ân về chuyến thăm của cô đến giải trí Quang Hi, sau đó được Từ Tiêu Ý mời đến.
Ân Chính Lăng cẩn thận nghe xong, đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa còn cười rất lớn, làm như chuyện này rất buồn cười vậy.
Lâm Tố Tâm khẽ nhíu mày: “Có chỗ nào buồn cười sao?”. Chẳng qua là muốn ra mắt ở giải trí Quang Hi thôi mà, cô vốn là một thực tập sinh, đây là một chuyện rất bình thường mà?
Ân Chính Lăng khó khăn lắm mới dừng cười, nói: “Chị dâu nhỏ, nếu em là chị, em tuyệt đối sẽ không nói với anh Tuyên chuyện này đâu, em sẽ không hề do dự mà chạy đến thành phố Tô Hải luôn đấy”.
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, như hiểu ra được gì đó: “Ý của anh là…”
Ân Chính Lăng chớp mắt nhìn cô, nói: “Chị nghĩ đi, sở dĩ anh Tuyên dám chia tay với chị, không phải là cảm thấy, chị sẽ không đối nghịch với anh ấy, sẽ không thích người khác sao? Cho nên, chị nên đi làm ca sĩ đi, tốt nhất là mau mau đá anh Tuyên sang một bên đi, ngoài ra thì đi tìm một người bạn trai mới, chị đoán xem, anh ấy có thể tức giận đến mức lập tức bay từ Mỹ về không?”
Ánh mắt Lâm Tố Tâm dần dần thay đổi, nhìn chằm chằm Ân Chính Lăng một lúc, bỗng nhiên nói: “Anh sáu Ân, rốt cuộc anh có phải là bạn nối khố của Minh Tuyên không? Rốt cuộc anh đứng về phe nào?”
Ân Chính Lăng vô tội nói: “Đương nhiên là em đứng về phe anh Tuyên rồi, chị đừng nói xấu em, em chỉ có ý tốt nghĩ cách giúp hai người thôi”.
Lâm Tố Tâm nghĩ đến những gì Ân Chính Lăng nói một lượt, càng nghĩ càng thấy anh ta nói có lý.
Xem ra trước đó suy nghĩ của cô đều không đúng rồi.
Được thôi, nếu Hạ Minh Tuyên “yên tâm” về cô như thế, cô sẽ xem như mình thật sự thất tình, nhanh chóng bắt đầu một cuộc sống mới, dù sao cô cũng muốn nhìn xem, nếu mình thật sự quên Hạ Minh Tuyên thì người đàn ông kia còn có thể bình tĩnh được như thế hay không?
Chuyện gì anh càng không thích cô làm, cô càng phải làm!