Vậy mà Từ Tiêu Ý lại dám nhắc tới Lâm Tố Tâm trước mặt anh, lại còn nói chuyện mà anh không muốn thảo luận nhất.
Trong lòng Hạ Minh Tuyên không vui, nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm vài độ.
Từ Tiêu Ý dường như không cảm nhận được sự tức giận của anh, vẫn rất bình tĩnh tiếp tục nói: “Cậu ba Hạ, tôi không có ý phá hoại tình cảm của hai người, nhưng với tư cách là một giáo viên đã dạy Lâm Tố Tâm một năm, tôi không thể không nói điều này. Cô ấy rất có thiên phú về âm nhạc, chỉ cần cho cô ấy một cơ hội, cộng với quảng bá phù hợp, không đến một năm cô ấy có thể đạt được thành tựu cao hơn Thượng Thanh Hoa.”
Hạ Minh Tuyên cười lạnh nói: “Vậy sao? Xem ra anh thực sự hiểu cô ấy.”
Từ Tiêu Ý nói: “Tôi không nói đùa. Hơn nữa, bản thân Lâm Tố Tâm cũng muốn trở thành ca sĩ, hơn một năm nay cô ấy đã nỗ lực vì điều này. Mặc dù tôi không biết anh có cân nhắc gì khi không cho phép cô ấy xuất hiện trên sân khấu, nhưng tôi muốn nói với anh rằng anh không thể giấu cô ấy cả đời, cô ấy sinh ra là để thuộc về sân khấu này!”
Hạ Minh Tuyên nghe câu này, trong lòng càng tức giận hơn, nhưng giọng điệu của anh lại bình tĩnh lại: “Sao vậy? Giám đốc Từ đang dạy tôi cách làm người sao? Tôi muốn đối với Lâm Tố Tâm như thế nào là việc của tôi, tôi muốn giấu cô ấy cả đời thì tôi sẽ làm được, không ai cản nổi, không cần anh đến khoa chân múa tay!”
Từ Tiêu Ý chậm rãi lắc đầu nói: “Tôi không có ý ra lệnh cho anh, tôi cũng không thể khiến anh thay đổi quyết định. Nhưng là người đã từng trải, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu: Thiên phú của Lâm Tố Tâm là không thể giấu giếm, nếu anh thật lòng yêu cô ấy, sớm muộn gì cũng phải thỏa hiệp vì cô ấy, nếu không, hai người sẽ không thể đi quá xa.”
Hạ Minh Tuyên tức giận cười: “Tốt lắm, đây là rủa chúng tôi chia tay đúng không? Đáng tiếc anh nhầm rồi, chúng tôi không những không chia tay, mà còn sẽ sớm kết hôn, về việc người phụ nữ của tôi có thiên phú gì, cũng không liên quan gì đến anh.”
Anh dừng lại một lúc, như đang kìm nén cơn tức giận của mình: “Bây giờ, anh có thể cút đi rồi, nhân lúc tôi vẫn còn nhớ anh là…… ‘thầy giáo’ của Tố Tâm!”
Hai từ “thầy giáo” như bật ra từ kẽ răng của anh, đầy sự mỉa mai và tức giận khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4081-qua-sinh-nhat-la-nguoi-lon-roi.html.]
Từ Tiêu Ý trầm mặc vài giây, sau đó lấy trong túi ra một ổ cứng di động, đặt lên bàn.
Anh ta thấp giọng nói: “Khi công ty được bàn giao, phần lớn tư liệu có thể sẽ bị xóa sạch. Đây là tất cả tư liệu của Lâm Tố Tâm từ khi gia nhập công ty, tôi đã đặc biệt sao chép ra, chỉ có một bản này, có lẽ…… anh sẽ có hứng xem.” Anh ta nhắm mắt, “Vậy không làm phiền hai người nữa, chúc anh và Lâm Tố Tâm sớm kết hôn.”
Mê Truyện Dịch
Từ Tiêu Ý xoay người rời đi.
Hạ Minh Tuyên không thèm đếm xỉa đến việc đi hay ở của anh ta, mà chuyển ánh mắt đến ổ cứng di động nhỏ trên bàn, vỏ kim loại phản chiếu ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có chút chói mắt.
Anh đưa tay cầm nó lên và bóp trong lòng bàn tay.
……
Lâm Tố Tâm đợi trong xe rất lâu, suýt nữa ngủ thiếp đi.
May là hầu hết các phóng viên vây quanh ở cửa tòa nhà Giải trí Băng Toản lúc sáng đã rời đi rồi, xe lại đậu ở chỗ khuất, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Khi Hạ Minh Tuyên mở cửa xe ngồi vào thì thấy đầu chú thỏ nhà mình đang gật gật, hơi nghiêng sang một bên, liền vội vàng vươn tay đỡ cô, để cô tựa đầu vào vai anh.
Lâm Tố Tâm ôm cánh tay của anh, cọ vào vai anh, mơ mơ màng màng nói: “Anh lâu thế, hai người nói chuyện gì vậy, tại sao không thể cho em biết?”