Hạ Minh Tuyên hơi cau mày, giữ lấy gò má của cô, nói: “Sao vậy? Sao lại không để ý đến anh rồi. Em nói gì đi, không nói là anh hôn em đấy.”
Lâm Tố Tâm không hề nhúc nhích. Trong lòng Hạ Minh Tuyên từ lâu đã bị đôi môi căng mọng hờ hững kia mê hoặc, lúc này, anh không do dự mà hôn lên đôi môi đó.
Đôi môi tao nhã mang theo sức nóng mãnh liệt, liên tục cọ sát lên đôi môi Lâm Tố Tâm, đầu lưỡi không ngừng thăm dò, quét qua hàm răng cô. Thế nhưng người thiếu nữ vẫn bướng bỉnh cắn chặt răng, nhất định không để anh thâm nhập vào bên trong.
Hạ Minh Tuyên không nhịn được cắn cô một cái, Lâm Tố Tâm vẫn không phản ứng gì.
Người đàn ông đành chịu thua, thả cô ra. Anh vịn vào thành giường, ngồi xuống, bất lực nói: “Rốt cuộc là em muốn anh nói gì, em nói đi. Anh chịu thua, được chưa?”
Lâm Tố Tâm hạ tầm mắt, cúi đầu ngồi xuống, dựa người vào phía bên kia giường, cách chỗ Hạ Minh Tuyên đang ngồi rất xa. Như thế này có lẽ là an toàn rồi, để cô có thể trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập dữ dội của mình.
Lâm Tố Tâm nói: “Vậy anh nói đi, tại sao anh không muốn em trở thành ca sĩ?”
Hạ Minh Tuyên biết chắc cô sẽ hỏi câu này, vậy nên anh đã sớm chuẩn bị câu trả lời. Anh lập tức nói: “Thật ra đây là ước nguyện của mẹ em.”
Lâm Tố Tâm ngơ ngác: “... Ước nguyện của mẹ tôi sao?”
Hạ Minh Tuyên gật đầu, nói: “Đáng ra anh nên nói với em, trước khi dì Đàm qua đời, bác đã viết cho bố mẹ anh một lá thư, nhờ họ thay bác chăm sóc em. Trong bức thư có nói, bác ấy hi vọng em sẽ rời ra Giải trí Băng Toản, làm một cô học sinh bình thường, sống một cuộc sống bình thường.”
Những lời này nửa giả nửa thật. Thật ra, ước nguyện của Đàm Chiêu Linh là: Hi vọng sẽ không ai để Lâm Tố Tâm biết về thân phận thật của bà. Chỉ cần Lâm Tố Tâm biết cô là con gái của giáo sư nổi tiếng Lâm Thanh Giang là được rồi. Để Lâm Tố Tâm có thể làm một cô gái bình thường, sống một cuộc sống bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3642-uoc-nguyen-cua-me.html.]
Nửa đoạn sau đương nhiên là thật, nhưng nửa đoạn trước đã bị Hạ Minh Tuyên nói méo đi rồi.
Thế nhưng anh biết, lời nói để lừa người khác phải là lời nói nửa giả nửa thật, như vậy mới có thể khiến người khác tin.
Lâm Tố Tâm rõ ràng là không tin, cô ngờ vực nói: “Sao có thể thế được. Mẹ tôi là một nữ minh tinh, tại sao bà lại không muốn cho tôi vào Giải trí Băng Toản? Hơn nữa những lời anh nói đều là vô căn cứ, tôi dựa vào đâu để tin anh?”
Hạ Minh Tuyên nói: “Đương nhiên là anh có bằng chứng. Đây là bức thư dì Đàm đã viết cho bố mẹ anh, anh đã cố ý quay về Pháp để lấy đấy.”
Nói rồi, Hạ Minh Tuyến lấy ra một lá thư trong túi áo.
Mê Truyện Dịch
Bức thư này cũng đã qua sửa đổi rồi. Một xấp giấy dày chồng lên nhau, có khoảng 10 trang, tất cả đều là chữ viết tay của Đàm Chiêu Linh. Phần trước và sau là bản thư gốc, chỉ có phần liên quan đến thân thế của Lâm Tố Tâm là đã bị thay đổi.
Lâm Tố Tâm nhận lấy bức thư. Vừa mở ra dọc, cô liền nhận ra ngay, đây là nét chữ của người mẹ thân yêu có một trên đời của cô.
Mặc dù vẫn còn chút nghi ngờ, không biết bức thư bày có phải do Hạ Minh Tuyên làm giả không, nhưng khi vừa đọc được nội dung của bức thư, cô liền bị thu hút, trong chốc lát không còn quan tâm đến chuyện phân rõ thật giả, cứ thế đọc bức thư.
Nửa đầu của bức thư đều là nhắc lại khung cảnh tươi đẹp trước đây của bà với nhà họ Hạ.
Vậy nên mới nói, con người trước khi c.h.ế.t đều sẽ nhìn lại nhiều chuyện khi còn trẻ, nhất là những hoài niệm về thời thanh xuân. Rõ ràng là Đàm Chiêu Linh cũng như vậy.
Theo như cách nói trong bức thư thì thời trẻ bà ấy có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, lại còn nổi tiếng sớm, đến nỗi khinh thường người khác, đã đắc tội với rất nhiều người. Sau này, trong một lần rơi xuống vực thẳm của nhân gian, bị mọi người quay lưng thì bà may mắn gặp được bố cô. Ông ấy không hề quan tâm đến đời tư lộn xộn của bà, kéo bà lên từ đáy vực sâu, hơn nữa còn si mê, yêu thương bà. Vì vậy nên hai người nhanh chóng kết hôn.