Lâm Tố Tâm khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm gương mặt Lạc Phi Vũ một lúc, không giành lên tiếng trước.
Vẻ mặt Lạc Phi Vũ cũng rất bình tĩnh và thản nhiên, không nhìn ra dấu vết chột dạ nào. Nhưng ánh mắt của cô ta không chạm với ánh mắt Lâm Tố Tâm, mà nhìn về phía Từ Tiêu Ý đang ngồi ở giữa.
Từ Tiêu Ý lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây, mục đích mở cuộc họp này chắc hẳn mọi người đều đã biết rõ rồi. Tôi sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, bây giờ chính thức bắt đầu đi. Bạn học Lạc, em hãy nói rõ vấn đề em tố cáo Lâm Tố Tâm trước đi.”
Lạc Phi Vũ bình tĩnh nói: “Vâng, giám đốc Từ. Tình hình là như thế này, trong lần kiểm tra đánh giá hàng năm này, khi cô ấy tham gia kiểm tra đánh giá nhóm ca sĩ, em đã nghe Lâm Tố Tâm hát bài “Khúc Lưu Quang”, rất giống với bài hát em viết một năm trước, đã đạt đến tiêu chuẩn đạo nhạc, em nghĩ những người ngồi đây đều đã nghe qua sự khác biệt của hai bài hát, kết luận ra sao không cần em nói thêm nữa.”
Cô ta dừng một chút, bắt đầu liệt kê bằng chứng: “Tài liệu em cung cấp ở đây, một phần là đĩa CD gốc em thu âm lần đầu tiên cách đây một năm, phía trên có ghi số bản quyền, phần còn lại là giấy chứng nhận khen thưởng em tham gia cuộc thi sáng tác nhạc cổ phong cuối năm ngoái. Hai phần tài liệu này đều sớm hơn thời gian Lâm Tố Tâm thu âm rất nhiều, có thể chứng minh em là tác giả gốc của ca khúc này.”
Nghe lời giải thích của Lạc Phi Vũ xong, Lâm Tố Tâm không kiềm được like cho cô ta một cái.
Thứ tự rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, hơn nữa, Lạc Phi Vũ vốn không nói thừa câu nào, tất cả đều xoay quanh chủ đề của cuộc họp hôm nay, nói những chỗ quan trọng nhất.
Chính vì cô ta nói vô cùng nghiêm túc, cũng không thừa dịp chế nhạo hay kích động chỉ trích Lâm Tố Tâm, thái độ bình tĩnh thế này, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy lời nói của cô ta rất đáng tin, cần phải nghiêm túc xử lý.
Cô gái này… quả đúng là có EQ cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3391-thien-vi-qua-ro-rang.html.]
Từ ngày đầu tiên cô bắt đầu quen biết Lạc Phi Vũ, cảm thấy cô ta không đơn giản, bây giờ xem ra, dường như đã đánh giá thấp cô ta rồi.
Lâm Tố Tâm chống cằm suy nghĩ, nhưng vẫn không hiểu, trông đầu óc Lạc Phi Vũ minh mẫn như vậy, sao lại nhảy ra đối phó cô?
Nếu đổi người khác, còn có thể nói là vì ghen ghét nhóm sáng tác của Lâm Tố Tâm đứng thứ nhất, bị ấm đầu mới làm như thế này. Nhưng Lạc Phi Vũ không nên làm vậy mới đúng…
“Bạn học Lâm, đối với tố cáo của bạn học Lạc, em có muốn nói gì không?”
Từ Tiêu Ý cất giọng lạnh lùng, nghiêm túc nhắc nhở một câu, mới khiến Lâm Tố Tâm lấy lại tinh thần.
Lâm Tố Tâm vội ngồi ngay ngắn lại, cô nói: “Vâng, em muốn giải thích một chút, cái CD chị Lạc dùng để chứng minh bản quyền, thực ra là bản ghi âm em thu cách đây một năm, nhưng sau này đã lạc mất trong công ty giải trí Băng Toàn. Em nghĩ, có thể chị Lạc đã nhặt được đĩa CD này trong công ty. Còn về cuộc thi sáng tác nhạc gì đó, rõ ràng chị Lạc đã thu lại nhạc trong đĩa CD, còn mang đi tham gia cuộc thi, cái này… mới là đạo nhạc đúng không?”
Đối với sự phản bác của cô rõ ràng Lạc Phi Vũ đã sớm có chuẩn bị, trên gương mặt đúng lúc lộ ra biểu cảm kinh ngạc, cô ta nói: “Em Lâm, đến bây giờ em còn ngụy biện ư? Đĩa CD quan trọng như vậy, sao người bình thường có thể ném lung tung chứ? Hơn nữa còn bị chị tình cờ nhặt được? Ngẫm lại cũng không thể trùng hợp như vậy nhỉ? Nếu em muốn nói cái này là do em viết, trừ khi em có tài liệu bản quyền trước đó.”
Mê Truyện Dịch
Phương Ngải Lâm nghe cuộc đối thoại của hai người, cảm thấy không ổn lắm.
Không ngờ Lâm Tố Tâm lại nói đĩa CD này là của cô. Dù cô muốn nói Lạc Phi Vũ vu oan mình, cũng không thể tìm lý do này chứ? Bọn họ đều đã tìm thấy trong kho bản quyền, bài hát này…