Lâm Tố Tâm thấy Ân Chính Lăng đáng thương, có chút không nhẫn tâm. Mà Phùng Tư Tư cũng là lần đầu tiên tham gia vũ hội như vậy, không dễ dàng gì mới được đến một lần, nếu Ân Chính Lăng rời đi, có lẽ cô ấy cũng phải đi cùng.
Cô vội vàng nói: “Em không mệt, em không muốn về. Không phải anh nói tiếp theo còn có hoạt động chức mừng năm mới, biểu diễn ca múa nhạc và đếm ngược sao? Em muốn tham gia hết rồi mới về!”
Hạ Minh Tuyên nhìn cô, gật đầu nói: “Vậy cũng được. Sau khi ứng phó xong với đám người đó, anh sẽ qua với em. Trước đó……” Anh quay lại nhìn Ân Chính Lăng, “Cậu có trách nhiệm trông chừng chị dâu của cậu.”
Ân Chính Lăng miễn cưỡng đồng ý.
Hạ Minh Tuyên chạm vào mặt Lâm Tố Tâm và dặn cô phải “ngoan”, rồi mới quay người rời đi.
Đi được nửa đường, anh lại quay đầu lại: “Không uống rượu nữa nghe chưa? Nếu không về nhà xem anh phạt em như nào!”
Lâm Tố Tâm thè lưỡi sau lưng anh. Đồ bạo chúa! Cái này cũng muốn quản! Còn nói sẽ phạt cô, lẽ nào anh còn dám bạo lực gia đình sao?
Sau khi cậu ba Hạ rời đi, Phùng Tư Tư chạy đến, kéo tay cô, kích động nói: “Wow, cậu ba Hạ thật đẹp trai thật bá đạo, trực tiếp đuổi đồ tiện nhân Đỗ Lâm Nhi kia đi! Hơn nữa anh ấy chiều cậu thật đó, mạnh gấp vạn lần cái tên Mộ Hàn Khanh kia! Đẹp trai quá đi, như vậy tớ có thể yên tâm giao cậu cho anh ấy rồi!”
Lâm Tố Tâm trừng mắt nhìn cô ấy nói: “Cậu còn nhỏ hơn tớ, có thể đừng giả cái giọng điệu phụ huynh đằng gái nói chuyện được không?”
Hai người nhỏ giọng đấu khẩu, trở lại khán phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3111-anh-tuyen-dung-la-vui-tinh-qua.html.]
Vì mệnh lệnh của Hạ Minh Tuyên, Ân Chính Lăng phải ở chỗ cách hai người không xa. Nhìn các mỹ nhân muôn hình muôn vẻ trên sàn nhảy, nhưng không có cơ hội đi tán tỉnh. Anh ta ngẩng 45 độ lên nhìn trời, có chút buồn bã tựa vào bên cửa sổ.
Mặc dù Lâm Tố Tâm ngồi ở trong góc, nhưng cũng không quá yên tĩnh, thỉnh thoảng vẫn có người tới chào hỏi cô.
Mê Truyện Dịch
Tuy nhiên, hầu hết những người này đều không có ác ý, chỉ vì thấy cô là bạn cặp của cậu ba Hạ nên mới qua làm quen. Bất luận cô thực sự có thể theo cậu ba nhà họ Hạ lâu dài hay không, làm quen tạo mối quan hệ trước cũng không có gì sai.
Khó khăn lắm cũng đợi được mọi người đi hết, Lâm Tố Tâm quay đầu nhìn, mới phát hiện Phùng Tư Tư đã chạy qua khu ăn uống để lấy đồ tráng miệng, còn cậu sáu nhà họ Ân thì đang vô cùng chán nản cầm ly rượu đứng bên cửa sổ.
Cô có chút thấy có lỗi, bước tới nói: “Anh Ân, tôi ở đây không sao rồi. Anh muốn đi chơi thì cứ đi đi, đứng ngây ra đây cũng chán lắm, xin lỗi đã làm phiền anh như vậy.”
Ân Chính Lăng thở dài nói: “Vậy nhỡ lát nữa lại xuất hiện một người phụ nữ không có mắt làm chị tức giận, anh Tuyên sẽ không c.h.é.m em?"
Lâm Tố Tâm nói: “Làm sao có thể? Nếu lại có người đến gây chuyện, tôi không biết gọi bảo vệ đuổi đi sao?”
Ân Chính Lăng do dự một lúc, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, thật ra em cũng không hứng thú lắm với vũ hội, lần nào cũng giống nhau, ai cũng giả tạo như vậy, còn phải gồng mình lên để ứng phó. Em thật ngưỡng mộ anh Tuyên, mỗi lần bị bao nhiêu người vây quanh như vậy, vẫn có thể không nổi nóng. Em vẫn là thích hợp ở trong góc.”
Lâm Tố Tâm quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Minh Tuyên đang nói chuyện với mấy vị thiếu gia giàu có, thật ra đã có chút sốt ruột rồi, nhưng từ trước đến nay anh đều che giấu rất tốt, vui buồn đều không thể hiện ra mặt, trong mắt người thường vẫn là mang theo nụ cười tao nhã và cao quý, chỉ trong mắt người đã quen thuộc với anh như Lâm Tố Tâm, mới có thể nhìn ra tâm trạng của anh đang không tốt.
Lâm Tố Tâm nhìn góc nghiêng với đường nét hoàn hảo của anh, có chút ngây người.