Hạ Minh Tuyên nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Nhanh xử lý người đi. À đúng rồi, còn cả Mộ Hàn Khanh nữa cũng đuổi ra khỏi đây đi. Tôi chờ xem Đỗ gia và Mộ gia các cô làm thế nào để cứu thể diện."
Bảo vệ ở vũ hội gần đó quan sát từ lâu nhưng Lâm Tố Tâm không bảo bọn họ đuổi người nên bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại tam thiếu gia Hạ đã lên tiếng thì không ai dám trái ý, lập tức tiến lên 'Mời' Đỗ Lâm Nhi rời đi.
Mê Truyện Dịch
Người không có phận sự bị đuổi ra khỏi sân, Hạ Minh Tuyền đi đến trước mặt Lâm Tố Tâm, nâng mặt cô lên nhìn một chút.
Lâm Tố Tâm có hơi đỏ mặt, đưa tay tách ngón tay anh ta: "Làm gì vậy? Nhiều người nhìn như vậy mà! Sao anh lại đến đây?"
Hạ Minh Tuyền nói: "Bạn thân của em thấy em cãi nhau với người ta ở đây sợ em bị bắt nạt nên bảo Ân Tiểu Lục tới tìm anh. Em không thể ngoan ngoãn một chút ở trong tầm mắt của anh được sao? Còn nữa, loại người như Đỗ Lâm Nhi này thấy ngứa mắt thì kêu bảo vệ đuổi đi là được rồi, em nhiều lời với cô ta làm gì chứ?"
Lâm Tố Tâm nói: "Em còn chưa kịp làm gì mà! Em muốn nghe thử xem cô ta muốn nói gì thôi!"
Hạ Minh Tuyên nhíu mày nói: "Cô ta có thể nói cái gì tốt hả?"
"Đúng là không có lời nào tốt..." Lâm Tố Tâm nhếch miệng, nhớ tới chuyện xấu của Hạ Minh Tuyền mà Đỗ Lâm Nhi vừa nói.
Cô hoàn toàn cạn lời. Vì cái gì có người tới tìm cô gây rồi đều muốn nói với cô rằng tam thiếu gia Hạ đã từng hẹn hò với ai, cô gái nào là vị thôn thê của tam thiếu gia Hạ. Người đàn ông này có thể được hoan nghênh như thế sao? Thực sự là thu hút ong bướm quá.
Nhưng từ khi ghen không cần thiết mấy lần trước, sau khi bị tam thiếu gia Hạ chế giễu thì hiện tại cô không còn lo lắng như trước nữa, cũng có chút... Không đúng, là vô cùng khó chịu mà thôi.
Nghĩ như vậy cô cho tam thiếu gia Hạ một ánh mắt xem thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3102-bao-em-ngoan-ngoan-sao-khong-nghe-loi.html.]
Hạ Minh Tuyền có chút không rõ ràng cho lắm. Anh bỏ qua những đôi tượng đang giao lưu để chạy tới trút giận cho cô, cho dù không tính là anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng không cần cho anh ánh mắt xem thường này chứ? Cô nhóc này lại tỏ ra khó chịu gì vậy?
Chẳng lẽ là đi giày không thoải mái hoặc đang mệt? Cũng có thể uống một ly rượu đá nên say?
Hạ Minh Tuyên cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào cái mũi nhỏ của Lâm Tố Tâm, cười nói: "Bảo em ngoan ngoãn thì em không nghe lời. Em nói xem anh nên phạt em thế nào?"
Lâm Tố Tâm đẩy mạnh lồng n.g.ự.c anh, trừng mắt nhìn: "Phạt cái đầu anh ấy! Tư Tư và mọi người còn ở đây!"
Hạ Minh Tuyên liếc mắt nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy hai bóng đèn cực lớn đang sáng lấp lánh lẳng lặng đứng bên cạnh.
Có lẽ Phùng Tư Tư thực sự rất ngốc, không mảy may phát hiện suy nghĩ muốn đuổi người của tam thiếu gia Hạ, tròn mắt nhìn hai người họ một cách tò mò, còn Ân Chính Lăng thì đang giả ngu. Mặc dù cảm nhận được ánh mắt hung tàn của Hạ Minh Tuyền nhưng vẫn mặt dày đứng cạnh Phùng Tư Tư, mạnh mẽ quan sát.
Hạ Minh Tuyên bất lực, cắn nhẹ vào môi cô rồi buông cô ra.
Bị hôn trước mặt bạn thân, Lâm Tố Tâm có chút ngượng ngùng.
Hạ Minh Tuyên không đợi cô lên tiếng đã nói trước: "Nếu như em mệt thì anh bảo Ân Tiểu Lục đưa em về trước nhé?"
Ân Chính Lăng nghe thấy vậy, lập tức phản bác: "Tại sao chứ? Em còn chưa chơi đủ mà! Anh bảo Giang Dịch Sâm đưa chị ấy về đi."
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng liếc anh ta một cái, nói: "Giang Dịch Sâm đang làm việc ở đây, cậu đang chơi, sao cậu không biết xấu hổ bảo cậu ấy đi nhỉ?"
Ân Chính Lăng bị anh trừng mắt nhìn thì khí thế lập tức yếu đi mấy phần.