Vết thương đã khỏi từ lâu, nhưng bởi vì lúc cắt ra chỉ mang một lòng muốn chết, tuy rằng vết thương không sâu, nhưng lại khá dài, hơn nữa tới bây giờ vẫn chưa đến một năm, vết sẹo đó vẫn có thể nhìn thấy được.
Lần c.ắ.t c.ổ tay này ngoại trừ để lại vết sẹo, còn tạo ra một chút ảnh hưởng đến lực tay của Lâm Tố Tâm, làm cho cô không thể dùng nhiều sức khi chơi đàn.
Nhưng mà, hôm nay……..
Bỗng nhiên Lâm Tố Tâm nhớ đến, vừa rồi lúc cô giữ chặt Hạ Minh Tuyên, Hạ Minh Tuyên quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, đôi mắt đen láy sắt bén kia, có vẻ như không dừng lại trên gương mặt cô, mà là đảo qua bàn tay cô đang túm lấy áo ngủ của Hạ Minh Tuyên, hoặc nói chính xác hơn, là đảo qua vết sẹo trên tay cô.
Hơn nữa, trong khoảnh khắc đó, sắc mặt của Hạ Minh Tuyên cũng trở nên u ám hơn một chút.
Cái này hình như là………Ảo giác, đúng không?
Lâm Tố Tâm nhíu mày, nghĩ rằng Hạ Minh Tuyên hẳn không phải là một người nhỏ mọn như vậy.
Nhưng lúc nãy trước khi cô bước vào cửa, Hạ Minh Tuyên vẫn luôn cúi đầu xem quyển tạp chí này, mà trên tạo chí lại tốn không ít giấy mực để miêu tả lại chuyện giữa cô và Mộ Hàn Khanh, thậm chí còn đăng một bức hình chụp chung của nguyên chủ và Mộ Hàn Khanh.
Liên kết lại với nhau, làm cho cô không nhịn được mà này ra một suy nghĩ kỳ lạ —
Không phải là Hạ tam thiếu ghen đó chứ?
Không, cái này hẳn là không thể nào………
Lâm Tố Tâm ngây người ra trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần mười một giờ.
Cả đêm Hạ Minh Tuyên không ăn gì, hơn nữa vết thương của anh cũng chưa lành hẳn, đã vậy ngày hôm qua còn bị cảm………
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2941-tinh-nguyen-vi-anh-ta-di-tim-cai-chet.html.]
Lâm Tố Tâm thở dài, vẫn là đứng lên, đi về phía nhà bếp.
Cô nấu cháo cho Hạ Minh Tuyên, không phải là cô cảm thấy bản thân đã sai, cũng không dự định sẽ thỏa hiệp với Hạ Minh Tuyên, chỉ là cô cảm thấy, Hạ Minh Tuyên bị thương là vì bảo vệ cô, cho nên…….. Nể tình anh đang là bệnh nhân, cô sẽ phát huy tinh thần chữa bệnh cứu người vậy.
Lâm Tố Tâm đi vào nhà bếp, thì phát ra một chuyện hết sức cạn lời, trong nhà bếp vậy mà đã giúp cô chuẩn bị sẵn hết nguyên liệu để nấu cháo, không chỉ giúp cô cắt thịt và trứng bắc thảo, ngay cả cháo trắng cũng đã nấu sẵn trong nồi, chỉ chờ cô thêm nguyên liệu khác vào.
Chờ khi cô nấu cháo xong, lại phát hiện ra một chuyện càng cạn lời hơn nữa. Vậy mà lại không có một người giúp việc nào chịu giúp cô đưa cháo cho Hạ Minh Tuyên!
Cả người giúp việc thím Lý thân với Lâm Tố Tâm nhất cũng rất khó xử mà nói: “Lâm tiểu thư à, không phải là thím Lý không muốn giúp cô, mà là ngày hôm qua sau khi tôi giúp cô đưa bữa tối cho, cậu ấy đã đã nổi trận lôi đình, còn nói muốn trừ tiền lương của tôi! Nhà tôi trên có người già dưới có con nhỏ, cô đừng làm khó tôi được không?”
Mẹ nó, không ăn thì thôi, đói c.h.ế.t luôn đi!
Lâm Tố Tâm rất muốn bỏ gánh không làm, nhưng nghĩ đến Hạ tam thiếu cả người quấn đầy băng gạc, trái tim liền mềm nhũn ra, nhấc khay đựng thức ăn lên.
Đưa cơm thì đưa cơm vậy, chờ sau khi cô đặt chén cháo xuống nhất định sẽ lập tức xoay người rời đi, tuyệt đối sẽ không nói một câu với anh!
Lâm Tố Tâm đem theo quyết tâm đi lên lầu hai, gõ cửa thư phòng.
Giọng nói của Hạ Minh Tuyên có chút không kiên nhẫn: “Ai đó?”
“Là em.”
Nghe được giọng nói của Lâm Tố Tâm, ngữ khí của Hạ Minh Tuyên vững vàng hơn rất nhiều.
Mê Truyện Dịch
“Vào đi.”
Vào thư phòng, một tay Hạ Minh Tuyên chống lên đầu, dáng vẻ có chút mệt mỏi, nhưng văn kiện trên bàn vẫn chất cao như cũ. Vừa nãy lúc người đàn ông này đứng dậy đi lên lầu, đã nói là muốn đi nghỉ ngơi, kết quả là vẫn đi làm việc. Xem ra, xem ra gia tài bạc triệu cũng khó mà tránh được, sự nghiệp của gia tộc lớn như vậy, áp lực càng sẽ lớn hơn.