Lâm Tố Tâm suy nghĩ một chút, đang định đuổi theo thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của cô reo lên.
Cô móc điện thoại ra, ánh mắt phức tạp nhìn hai chữ “ông xã” trên màn hình, dừng một chút mới nghe máy.
“Minh Tuyên?”
“Em yêu, tan học chưa? Anh nhớ giờ học buổi chiều của em kết thúc vào lúc sáu giờ”.
Giọng nói trầm thấp của Hạ Minh Tuyên lọt vào tai cô, khiến cô cảm thấy hơi hoảng hốt.
Lâm Tố Tâm do dự một chút mới nói: “Ừm, tan học rồi, nhưng em muốn ở lại luyên tập thêm chút nữa, không về ăn tối…”
Hạ Minh Tuyên có chút không vui nói: “Vì sao? Sao mà em vừa về đến thành phố Thiên Hải là đã quăng người đàn ông của em ra sau đầu rồi? Vết thương của anh vẫn chưa lành, chẳng lẽ em không về với anh sao? Tự vui vẻ một mình như vậy hả?”
Nghe giọng điệu lên án của anh, Lâm Tố Tâm không yên lòng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Nhưng mà, em đã ba tuần không đi học rồi, thật sự có rất nhiều bài học không theo kịp, anh cho em luyện tập thêm một chút đi! Chín giờ em về có được không?”
Hạ Minh Tuyên dừng một chút, sau đó nói: “Được rồi, thế em tiếp tục huấn luyện đi, anh ở dưới lầu chờ em kết thúc”.
Lâm Tố Tâm ngẩn ra: “Anh chờ em dưới lầu? Chờ đã, lẽ nào anh tới Băng Toản rồi sao?”
Hạ Minh Tuyên ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, nói: “Tới thì sao?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm nhất thời nóng nảy, nói: “Sao anh có thể tới? Vết thương còn chưa lành, anh chạy ra ngoài làm gì? Không thể ngoan ngoãn ở trong biệt thự được sao? Anh không thấy đau sao?”
Hạ Minh Tuyên cố ý thở dài, nói: “Em không cần lo lắng cho anh, em cứ tiếp tục luyện tập đi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2782-ti-le-ngoai-nhin-tram-phan-tram.html.]
Lâm Tố Tâm không để ý đến giọng điệu “oán phụ” quái lạ của anh, nổi giận đùng đùng nói: “Ở dưới lầu chờ em!”. Sau đó cô vội vàng thu dọn balo, chạy ra khỏi phòng học.
Ở cửa tòa nhà Băng Toản đồ sộ, người đến người đi.
Chiếc xe thể thao Aston Martin trị giá hàng chục triệu của cậu ba Hạ đậu ngay cửa chính, khỏi nói là khiến người khác chú ý bao nhiêu.
Lâm Tố Tâm dừng bước lại một chút, cảnh tượng thế này bắt mắt quá, bây giờ cô đã hơi có chút danh tiếng ở Băng Toản, nếu còn lên một chiếc xe sang trọng trước mắt bao người như thế…
Nhưng mà, nghĩ đến trên người cậu ba Hạ vẫn còn quấn băng vải, không nên ngồi xe đến đây là cô quả thật không yên lòng.
Cô do dự vài giây, cửa sau xe đột nhiên mở ra, cậu ba Hạ mặc đồ tây bước từ trên xe xuống.
Anh hơi dựa trên cửa xe, đưa tay về phía Lâm Tố Tâm: “Qua đây!”
Mặc dù hầu hết người đều không biết cậu ba Hạ mới là người đầu tư lớn nhất của giải trí Băng Toản, nhưng mà, vẻ ngoài điển trai có thể sánh ngang với một siêu sao nổi tiếng của anh và chiếc xe sang trọng phía sau anh vẫn dẫn đến tỉ lệ ngoái nhìn trăm phần trăm.
Nhưng Lâm Tố Tâm không chú ý đến những điều đó.
Bởi vì quấn một lớp băng vải rất dày từ trước n.g.ự.c ra sau lưng, nên cậu ba Hạ mặc một cái áo sơ mi bằng vải cotton tương đối rộng rãi, chiếc áo vest màu đen thì khoác hờ hững trên vai.
Thông thường ra ngoài cậu ba Hạ đều ăn mặc rất chỉnh tề và lịch lãm, rất hiếm khi tùy tiện như vậy, tuy mặc bộ đồ này khiến anh thêm phần lãng tử và hơi chút lưu manh, nhưng kết hợp với khuôn mặt tái nhợt đó lại làm Lâm Tố Tâm cảm thấy yêu thương không dứt.
Cô bước nhanh tới, ôm lấy eo cậu ba Hạ.
Cô có thể nhìn ra được, vì đứng không thoải mái nên Hạ Minh Tuyên mới chống cùi chỏ lên cửa xe.