Lâm Tố Tâm nhìn cô ấy, cẩn thận giải thích: "Em chỉ cảm thấy khá hứng thú nên đọc nhiều sách một chút mà thôi."
Từ Tiểu Vân gật gật đầu lạp tức nói đầy ẩn ý: "Nhưng anh của chị sẽ hông để người ta chạm vào nó, không phải vì cây đàn này đắt tiền, cũng không phải sợ người khác không biết nó, mà bởi vì.... Cây đàn này là di vật do mẹ tụi chị để lại."
Lâm Tố Tâm sững sờ, một lúc lâu sau mới cười cứng đờ, nói: "Thật sao? Em không biết..."
Nói như vậy thì Từ Tiểu Vân và Từ Tiểu Ý đúng là anh em cùng cha cùng mẹ, lúc đầu cô nghĩ Từ Tiêu Ý là con riêng của chủ tịch còn Từ Tiêu Vân thì chưa chắc. Bây giờ xem ra hai người có lai lịch giống nhau.
Từ Tiểu Vân cười nói: "Cái này rất bình thường, trong công ty không có ai biết chuyện này."
Lâm Tố Tâm khẽ nhíu mày, không biết vì sao Từ Tiểu Vân lại nói với cô chuyện này. Trong công ty đã không có ai biết thì đây hẳn là bí mật của Từ Tiêu Ý mới đúng, tại sao phải nói với một người ngoài không quen biết gì nhưu cô chứ?"
Lâm Tố Tâm nói: "Thật ngại quá, nếu như em biết trước cây đàn piano này là một kỷ vật như vậy, nhất định em sẽ không chạm vào nói khiến giám đốc Từ khó xử."
Từ Tiêu Vân cười nói: "Ý chị không phải như vậy. Tính của anh chị là vậy, không phải em chỉ nói với anh ấy hai câu là anh ấy sẽ mềm lòng. Đương nhiên anh ấy rất để ý đến em mới có thể đồng ý được."
Lâm Tố Tâm cảm thấy mấy câu này càng ngày càng kỳ lạ, chỉ có thể cười ngượng: "Thật sao? Em ở nhóm sản xuất vẫn luôn dựa vào sự đánh giá của giám đốc Từ. Bằng không, làm sao có thể suôn sẻ như vậy?"
Từ Tiêu Vân thấy vẻ mặt vô cùng vô tội của Lâm Tố Tâm thì có chút bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2201-ngay-ay-chi-la-mot-su-co-bat-ngo.html.]
Cô ấy còn tưởng rằng Lâm Tố Tâm mới mười sáu mười bảy tuôi chắc chắn không có mưu mô gì, cô ấy chỉ muốn hỏi dò vài câu đã có thể thăm dò được mối quan hệ giữa cô và Từ Tiêu Ý, cho dù Lâm Tố Tâm kín kẽ thì ít nhất từ thái độ của cô chắc chắn sẽ lộ ra sơ hỏ.
Nhưng khiến cô ngạc nhiên là Lâm Tố Tâm biết rõ ràng rằng hôm nhay cô đến nhất định vì chuyện tối ngày hôm qua nhưng lại vô cùng bình tĩnh giả ngốc trước mặt cô, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của cô.
Điều này khiến Từ Tiêu Vân dần mất đi kiên nhẫn, quyết định nói rõ ràng ra.
"Thật ra, cây đàn 'Ánh trăng trắng' kia không chỉ là di vật của mẹ chị mà còn là tín vật đính ước của cha chị cho bà ấy."
Thấy đôi mắt Lâm Tố Tâm trợn tròn, Từ Tiêu Vân chậm rãi nói tiếp.
Từ lời kể của cô ấy, Lâm Tố Tâm rất ngạc nhiên phát hiện ra hóa ra mẹ của Từ Tiêu Ý cũng là sinh viên xuất sắc nhất khoa piano của Nhạc viện Thiên Hải, là tiền bối hơn cô ba mươi khóa, hơn nữa đến nay tiền bối này còn vô cùng nổi tiếng ở nhạc viện, bởi vì bà là sinh viên đầu tiên của Nhạc viện Thiên Hải giành giải Vàng cuộc thi biểu diễn piano quốc tế. .
Theo hồ sơ của nhà trường, nữ sinh tài năng này đã kết hôn sau khi tốt nghiệp đã lập gia đình, từ bỏ sự nghiệp âm nhạc của mình. Vào kiếp trước Lâm Tố Tâm còn cảm thấy rất đáng tiếc, cảm thấy từ bỏ sự nghiệp của mình là vì đàn ông, thật là điều đáng tiếc.
Nhưng lúc này cô mới biết người chị tiền bối đó không lấy chồng mà trở thành người tình của Từ Yến Băng.
Mê Truyện Dịch
Đương nhiên Từ Tiểu Vân sẽ không nói những chuyện này với cô, cô áy chỉ nói về nguồn gốc của "Ánh trăng trắng", đó là món quà mà Từ Yến Băng tặng khi còn theo đuổi mẹ của cô ấy, đúng là có giá trị hàng trăm triệu.
Theo lời của Từ Tiểu Vân, bởi vì liên quan đến mẹ Từ nên từ nhỏ Từ Tiêu Ý đã vô cùng thích âm nhạc, cũng vô cùng có thiên phú. Hơn nữa ban đầu anh học dương cầm, trước năm mười hai tuổi đã thi đấu các giải trong nước nhận được giải vô địch thanh thiếu niên.