Bàn tay Lâm Tố Tâm đặt trước n.g.ự.c Hạ Minh Tuyên, hơi kinh ngạc phát hiện ra nhịp tim của Hạ Minh Tuyên cũng đập nhah, đôi mắt đen nhánh kia thâm trầm như mực, nhưng trong đáy mắt lại nhìn thấy sự dịu dàng.
Hóa ra ngoài mặt anh bình tĩnh tự nhiên thực ra trong lòng vẫn có chút căng thẳng?
Nói thật đúng là cô rất động lòng.
Một người đàn ông quyền thế như Hạ Minh Tuyên, mạnh mẽ không ai bì nổi, từ trước đến nay luôn có vẻ sâu không lường được trước mặt cô, giống như hồ băng trog đêm tối, dường như mãi mãi cũng không nhìn thấy đáy.
Nhưng hiện tại người đàn ông này ở trước mặt cô lộ ra cử chỉ dịu dàng hiếm thấy, cho thấy thái độ của anh rất nghiêm túc với cô, hi vọng cô có thể đi cùng anh.
Lâm Tố Tâm tin rằng không có một cô gái nào có thể kháng cự được một cậu ba Hạ như thế này.
Cô... Cũng không thể.
Cho nên lúc cậu ba Hạ trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng và nồng nhiệt thì cô đã hoàn toàn mất đi lý trí để phản kháng. Anh không chỉ dễ dàng cạy mở đôi môi của cô, đầu lưỡi nhanh chóng tiến quân khiêu khích, mà hai tay của cô còn không tự chủ mà vòng qua cổ của Hạ Minh Tuyên.
Đó là một nụ hôn sâu triền miêng.
Cậu ba Hạ rất hài lòng về điều này.
Trước kia, cô gái nhỏ này rất kháng cự với anh, dù chỉ hôn một chút cũng kiên quyết không phối hợp. Hiện tại lại có dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy có phải thể hiện rằng trong lòng cô đã đồng ý với mình, thừa nhận mình là vị hôn phu của cô không?
Dù bình thường cô luôn mạnh miệng nhưng ít nhất hành động của cô đã nhẹ nhàng hơn trước đó rất nhiều rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2141-em-co-con-luong-tam-khong.html.]
Lâm Tố Tâm nhận thấy nụ hôn của người đàn ông càng ngày càng nhiệt tình, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô vô thức vươn móng thỏ ra đá mạnh một cái!
Lập tức trong phòng vang lên một tiếng 'Bốp' lớn, thời gian dường như dừng lại ở giây phút đó.
Mê Truyện Dịch
Sau sự im lặng, giọng nói vừa xấu hổ vừa sợ hãi của cô gái vang lên: "Uh, cái đó ... Hạ Minh Tuyên, anh không sao chứ?"
Hạ Minh Tuyên miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô gái ngây thơ trước mặt, nói: "Không sao chứ? Làm sao có thể không sao được?"
Anh thật sự bị người phụ nữ của mình đạp xuống giường khi đang hôn cô, thực sự vô cùng nhục nhã, lẽ nào lại như vậy được!
Trên sàn phòng ngủ của anh được trải một tấm thảm lông dê, giường cũng không cao lắm đương nhiên lúc ngã sẽ không bị thương. Nhưng bất cứ người đàn ông nào đang trên ngựa sắp thành công, vì lơ là đề phòng mà bị đá bay ra ngoài, trong lòng chắc chắn sẽ có tổn thương.
Lâm Tố Tâm che miệng, vẻ mặt chột dạ.
Cô, cô... Cô cũng không biết vì lý do gì lại đột nhiên có sức mạnh lớn như vậy, có thể đá cậ ba Hạ xuống giường được.
Lâm Tố Tâm nhìn ánh mắt u ám của người đàn ông dưới giường, càng cảm thấy có lỗi hơn.
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, nhào người lên người anh, sờ lưng và eo anh rồi nói:"Anh cứ nằm dưới đất không dậy nổi, chẳng lẽ là bị thương ở đâu rồi? Nhanh quay lại cho em xem có phải bị thương rồi không?"
Hạ Minh Tuyên tức giận trừng mắt nhìn cô, nói: ''Không cần, em ra đi!"
Lâm Tố Tâm lo lắng nói, "Đừng như vậy mà, người ta cũng không cố ý, anh mau để cho em xem một chút, lỡ như thực sự ngã bị thương thì khổ lắm..."