Thượng Thanh Hoa quay người rời đi, trước khi đi còn tiện tay đóng cửa lại giúp họ.
Lâm Tố Tâm thầm cảm thấy có điều gì đó không ổn. Vì sự an toàn, cô vốn định để cửa mở để nói chuyện với Từ Tiêu Ý. Không ngờ giữa đường lại gặp Thượng Thanh Hoa, anh ta còn “hiểu chuyện” như vậy, đúng là hại nhau mà!
Cô chỉ có thể âm thầm di chuyển vài bước về phía cửa và hỏi: “Giám đốc Từ, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Ánh mắt của Từ Tiêu Ý di chuyển theo cử động của cô, trên gương mặt nghiêm nghị không có biểu cảm nào.
Lâm Tố Tâm bị anh ta nhìn trong lòng thầm sợ hãi, không khỏi nghĩ rằng nhỡ anh ta nhắc đến chuyện hôm qua thì cô phải trả lời thế nào? Cô vẫn chưa nghĩ xong!
Từ Tiêu Ý nhìn cô một lúc rồi nói: “Cô cầm lấy cái này đi.” Nói xong, anh ta lấy một tờ giấy trên bàn đưa cho Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm nhận lấy và xem, nhận ra đây là tờ nhạc phổ mà cô viết hôm qua!
Đoạn nhạc phổ này vốn có chút lộn xộn do bị cô sửa đi sửa lại, nhưng nhạc phổ cô cầm bây giờ còn lộn xộn hơn trước, trên đó còn có bút tích chỉnh sửa của người khác.
“Đây là…… đưa cho tôi làm gì?” Lâm Tố Tâm chớp mắt, ngờ vực hỏi. Không phải là Từ Tiêu Ý lại nuốt lời, trả bài thi lại cho cô, không tính điểm nữa chứ?
Từ Tiêu Ý nói: “Cô tới phòng thu piano ở tầng 33, đánh và thu âm lại đoạn nhạc này, xử lý hậu kỳ, trước ba giờ chiều nay mang đĩa thu âm cho tôi. Tôi đã liên hệ với quản lý phòng thu rồi, cô trực tiếp qua đó là được. Đây là chìa khóa.”
Mê Truyện Dịch
“Hả? Tại sao?”
Lâm Tố Tâm thực sự không ngờ Từ Tiêu Ý lại đưa ra yêu cầu như vậy với cô, cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng.
Từ Tiêu Ý lạnh lùng nhìn cô một cái và nói: “Yêu cầu của tôi rất rõ ràng, xin hỏi cô còn thắc mắc gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2012-co-the-noi-chuyen-tu-khong.html.]
Lâm Tố Tâm đoán rằng có thể tất cả thực tập sinh đều phải ghi âm phần biểu diễn khi thi, hôm qua Từ Tiêu Ý uống say quên ghi âm, hôm nay bảo cô làm bù.
Nhưng mà……
“Nhưng buổi chiều tôi còn phải đi học mà? Đợi sau khi tan học tôi sẽ đi ghi âm, buổi tối đưa anh có được không?” Lâm Tố Tâm nói.
Từ Tiêu Ý cau mày nói: “Bảo cô đi ngay, không hiểu tôi đang nói gì sao? Trước ba giờ chiều, tôi phải nhìn thấy đĩa thu âm, nếu không sẽ hủy bỏ điểm kiểm tra hàng tháng lần thứ hai của cô!”
Từ Tiêu Ý lấy điểm kiểm tra hàng tháng ra đe dọa cô, Lâm Tố Tâm lập tức sợ hãi, chỉ có thể đồng ý, cầm lấy chìa khóa, chán nản đi đến phòng thu âm.
Hai tiếng đồng hồ, vừa phải diễn tấu, vừa phải thu âm, còn phải sản xuất hậu kỳ, đối với một người mới vừa bước vào lĩnh vực sản xuất âm nhạc mà nói, thời gian thực sự rất eo hẹp.
Mặc dù nhiệm vụ này không hề dễ dàng, nhưng Lâm Tố Tâm vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô cho rằng Từ Tiêu Ý tìm cô là có mục đích mờ ám nào đó, nhưng không ngờ lại bảo cô đi thu âm. Bây giờ xem ra, ít nhất ở giai đoạn này, anh ta định coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Như vậy tất nhiên là tốt nhất, giống với suy nghĩ của cô.
Lâm Tố Tâm vừa cúi đầu trầm tư, vừa bước nhanh về phía trước, không chú ý nhìn đường nên vừa ra khỏi thang máy đã không cẩn thận đụng phải ai đó.
“Sao cô đi mà không nhìn đường thế?” Người bị đụng trúng suýt ngã, có chút khó chịu phàn nàn một câu.
Lâm Tố Tâm vội vàng nói: “Xin lỗi! Chị có bị thương ở đâu không?”
Nhưng đối phương lại nói: “Lâm Tố Tâm? Đúng lúc tôi có chuyện cần tìm cô.”
Lâm Tố Tâm nghe thấy giọng nói này có chút quen tai, ngẩng đầu lên nhìn mới nhận ra mình quả nhiên lại gặp người quen.