Từ Tiêu Ý không ngờ cô đến có chuẩn bị, trước đó còn điều tra nữa chứ, anh ta không khỏi nhíu mày lại.
Lâm Tố Tâm tiếp tục nói: “Nếu quy định của các tổ khác không có giá trị tham khảo, vậy thì, tôi muốn nhắc nhở anh, mấy năm trước tổ sáng tác của chúng ta cũng có tình trạng thi lại, ví dụ như đàn anh Trần năm ngoái, đàn chị Lưu năm 2009, họ đều bị ốm hoặc có chuyện mà vắng mặt, sau đó đều được thi lại. Vì sao tình huống cũng giống y vậy xảy ra trên người tôi thì anh lại không cho tôi thi lại? Như thế cũng không công bằng!”
Từ Tiêu Ý nguy hiểm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Tố Tâm, sắc mặt càng thêm xấu xí.
Lâm Tố Tâm thấy sắc mặt anh ta như thế thì lại liên tưởng đến chuyện anh ta và chủ tịch cãi nhau, có chút thấp thỏm bất an, cũng biết mình lúc này “nhổ râu cọp” thì không sáng suốt lắm, nhưng sự việc quan trọng, cô phải tỏ ra lập trường vào lúc này mới được.
Cho nên, cô cũng tỏ ra kiên quyết, không yếu thế trừng mắt nhìn lại anh ta.
Từ Tiêu Ý nhìn đôi mắt to tròn sáng sủa và dồi dào sức sống của cô, đột nhiên nhớ đến cái ngày thi thực tập sinh, cô cũng như thế này, nổi giận đùng đùng chạy tới trước mặt anh ta, biện luận bằng lí lẽ, tuy trong lòng không nắm chắc, nhưng vẫn nỗ lực tỏ ra bình tĩnh, như một con thú nhỏ vừa mới lớn, khi đối mặt với kẻ địch, không cam lòng tỏ ra yếu thế mà giương nanh vuốt còn non nớt của mình ra.
Hơn nữa lần này, cô thông minh hơn lần trước rất nhiều, trước khi đến đây, thậm chí còn điều tra tình hình thi cử của thực tập sinh mấy năm trước, tình trạng thi lại mấy năm trước mà cô nói là thật sự có xảy ra, điều này Từ Tiêu Ý không cách nào phản bác được.
Anh ta chậm rãi nói: “Nói vậy thì, tôi cần phải cho cô thi lại rồi? Cô nên biết, cho dù tôi cho cô thi lại, tôi cũng có thể cho cô không điểm”.
Lâm Tố Tâm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nói: “Anh sẽ không làm như vậy! Bởi vì giám đốc Từ là một người nguyên tắc, chỉ cần kết quả thi của tôi đạt tiêu chuẩn, anh không thể nào làm trái lương tâm mà cho tôi điểm thấp”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1951-thi-lai-trong-nua-tieng.html.]
Từ Tiêu Ý ngẩn ra, nhìn dáng vẻ tràn ngập tự tin của Lâm Tố Tâm, đột nhiên có cảm giác mình bị nhìn thấu, đồng thời cũng có xao động.
Bình thường, người khác đều nói anh ta nghiêm khắc lạnh lùng, không có nhân tình, còn có rất nhiều người sẽ vì thế mà bịa đặt sau lưng anh ta, như thể anh ta tìm được cơ hội là sẽ dồn hết sức ức h.i.ế.p người ta vậy đó, nhưng thật ra đây không phải là bản tính của anh ta.
Không ngờ, bị nhiều người hiểu lầm như thế, mà vẫn bị một con nhóc nhìn thấu. Mặc dù cô nói như thế thì cũng có xu hướng nịnh nọt thật, nhưng không thể phủ nhận là, cảm giác được người ta tin tưởng như thế cũng không tệ.
Tâm trạng phiền não cả một buổi tối của Từ Tiêu Ý bất ngờ được xoa dịu không ít, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, mà hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng tự cho mình là đúng, tiêu chuẩn chấm điểm cho cô sẽ cao hơn người khác nhiều, cô tốt nhất là nên thật sự cố gắng giống như cô nói đi”.
Lâm Tố Tâm nghe ra anh ta đã đồng ý rồi, vội vàng nói: “Cảm ơn giám đốc Từ! Tôi có thể thi lúc nào?”. Vừa nói, cô vừa không khỏi nở nụ cười.
Từ Tiêu Ý liếc mắt nhìn cô, nói: “Hay là ngay bây giờ đi!”
“Hả?”. Lâm Tố Tâm bất ngờ mở to hai mắt.
Mê Truyện Dịch
Từ Tiêu Ý lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ rảnh bây giờ”. Nói xong, anh ta rút ra một tờ giấy kẹp trong tập tài liệu trên bàn, đưa cho Lâm Tố Tâm: “Đề thi lần này, cô hoàn thành ngay tại đây!”
Lâm Tố Tâm nhận lấy tờ giấy, nhìn một lúc, nội dung bên trên vô cùng đơn giản, chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi: Hãy lấy “ánh trăng” làm chủ đề, viết một đoạn nhạc dài khoảng hai phút, không giới hạn nhạc cụ, loại nhạc trữ tình.