Có đôi khi Lâm Tố Tâm nghĩ, có lẽ anh chỉ xem cô như một vật trang trí. Dù sao mấy cậu ấm nhà giàu lúc đi du lịch đều mang theo một cô nàng làm bạn mà, còn người phụ nữ bên cạnh là ai thì có lẽ cũng chẳng quan trọng gì. Nhưng mà, dắt theo một cô gái buồn chán không hề có ích lợi nào như cô, cậu ba Hạ chắc chắn đã cảm thấy rất hối hận nhỉ!
Đương nhiên, Hạ Minh Tuyên có hối hận hay không thì cũng không liên quan gì đến cô, Hạ Minh Tuyên chán ghét cô thì cũng có thể nói là có lợi cho cô, có lẽ chỉ cần trở về thành phố Thiên Hải thôi thì cô sẽ được tự do. Dù sao cô cũng đã ký hợp đồng với Băng Toản rồi, tương đương với việc đã có nguồn thu nhập ổn định, chỉ cần lăn lộn thêm một năm nữa, chờ khi cô 18 tuổi và chính thức thành niên là làm chuyện gì cũng sẽ không thành vấn đề.
Chỉ cần nhẫn nhịn cho qua tuần này là đủ rồi!
Nhưng mà, Hạ Minh Tuyên ở trên đảo hai ngày, có lẽ cảm thấy bên mình chỉ có một đứa con gái làm vật trang trí thì nhàm chán quá, ngay thứ ba, anh đưa cô đi du thuyền đến quốc đảo Fiji.
Lúc này Lâm Tố Tâm mới phát hiện, hòn đảo nhỏ này của Hạ Minh Tuyên cách đảo Kadavu – cực nam của Fiji – chỉ chưa đầy 30 hải lý, chỉ cần ngồi du thuyền khoảng nửa tiếng là đến, cho nên mọi việc tiếp tế trên đảo đều rất thuận tiện.
Hạ Minh Tuyên dẫn Lâm Tố Tâm đến phòng tổng thống của một khách sạn năm sao.
Lúc checkin, Lâm Tố Tâm kinh ngạc phát hiện ra, khách sạn này có cổ phần của nhà họ Hạ, tổng giám đốc khách sạn đích thân xuống lầu tiếp đón vị thiếu gia này, đưa anh vào phòng.
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm bước vào khác sạn mới nhận ra rằng toàn bộ khách sạn này thế mà lại được xây dựng ở dưới nước, thông qua cửa sổ thủy tinh trong suốt khổng lồ trong phòng, bạn có thể nhìn thấy những rặng san hô đầy màu sắc và các sinh vật biển lướt qua chúng dưới đáy biển Fiji.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1841-sac-mat-tai-nhot-nhu-ma.html.]
Ở trong căn phòng như vậy như thể mình đang sống trực tiếp ở dưới biển vậy.
Hạ Minh Tuyên không đặt phòng khác cho Lâm Tố Tâm, hơn nữa phòng ngủ trong phòng này chỉ có một cái giường lớn.
Lâm Tố Tâm không chắc cậu ba Hạ rốt cuộc muốn làm gì.
Nếu nói là tiết kiệm tiền thì chắc chắn không phải, nhưng anh ta không nên dẫn theo mình bên cạnh, còn muốn hai người ngủ chung một giường, không nhất thiết là phải ngủ cùng cô mà đúng không?
Lẽ nào, Hạ Minh Tuyên cảm thấy chưa chiếm được tiện nghi gì cả mà đã thả cô đi thì thiệt thòi quá, cho nên vẫn muốn tìm cơ hội lên giường với cô? Nhưng mà, cần gì phải phí công phí sức như thế, cho dù ở ngay trên hòn đảo nhỏ đó, thậm chí là ở luôn thành phố Thiên Hải, chỉ cần cậu ba Hạ thật sự quyết tâm phải lấy được cô, thì cô cũng làm gì phản kháng được đâu…
Hạ Minh Tuyên dường như không để ý đến trăm mối ngổn ngang của cô. Trên thực tế, anh thẳng thừng xem Lâm Tố Tâm thành không khí, vẻ mặt lạnh lùng thả hành lý xuống, ném cho cô một chiếc váy dạ hội.
Lâm Tố Tâm nhặt váy lên, phát hiện đây là một chiếc váy dài màu xanh lá cây pastel, phần ngực, eo và viền áo đều được thêu thủ công với những hoa văn là lá cây và dây leo, hình thêu tinh xảo và lụa bóng kết hợp lại với nhau trở nên nổi bật, màu sắc dần dần thay đổi, tỏa ra ánh sáng lung linh, thanh thoát nhẹ nhàng.
Cô gượng gạo nói: “Cái này…là muốn làm gì?”
Hạ Minh Tuyên cao ngạo ngẩng đầu một cái, ánh mắt lạnh lùng liếc xéo cô: “Thay đồ, tham gia một bữa tiệc với tôi”.