"Đừng đi! Tôi không muốn ở đây một mình." Lâm Tố Tâm mở to đôi mắt hơi ửng đỏ, vô cùng đáng thương nhìn Hạ Minh Tuyên.
Nếu là ngày thường, có thể được thỏ con nhà mình kéo không chịu buông như vậy, cậu ba nhà họ Hạ đi mới lạ, không nhân cơ hội ăn hết đậu phụ, anh không phải đàn ông! Nhưng mà, hôm nay...
Anh vuốt nhẹ gương mặt Lâm Tố Tâm, hỏi: "Không phải em thật sự sợ bóng tối chứ?"
Lâm Tố Tâm nắm cánh tay anh chặt thêm một chút, nhưng ngoài miệng lại nói: "Tôi... tôi không sợ! Tôi đang lo... ngoài kia mưa lớn như vậy, lại tối như vậy, anh lại không phải thợ điện chuyên nghiệp, lát nữa ra ngoài lỡ như bị điện giật thì phải làm sao!"
Hạ Minh Tuyên mỉm cười, đáp: "Hôm nay em lúc thì lo tôi thế này, lúc thì lo tôi thế nọ, làm gì cũng không an toàn, bận tâm như thế, không phải yêu tôi rồi chứ?"
Lâm Tố Tâm lập tức trở mặt: "Ai yêu anh chứ? Tự mình đa tình!"
Cô chợt thở tay Hạ Minh Tuyên, Hạ Minh Tuyên nhân cơ hội lùi một bước, nói: "Được rồi, ngoan, tôi sẽ quay lại sớm thôi."
Anh mới đi được một bước, bỗng cảm thấy sau lưng bị siết chặt, Lâm Tố Tâm lại có thể kéo quần của anh.
Lúc Hạ Minh Tuyên vừa chạy về đã cởi bỏ áo, vẫn luôn không có tâm trí quan tâm chuyện ăn mặc, vì vậy hiện tại nửa thân trên vẫn để trần, Lâm Tố Tâm ngại không sờ anh, chỉ có thể kéo một góc quần của anh.
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên bất lực quay người, nói: "Vậy em muốn thế nào? Tuy tôi đi xem thử cũng chưa chắc sửa được, nhưng nếu không đi, vậy tối nay sẽ không có điện."
Lâm Tố Tâm do dự một lúc, nhìn bão càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, vẫn kiên quyết kéo anh không buông: "Thật sự quá nguy hiểm rồi, đừng đi."
Hạ Minh Tuyên cúi đầu nhìn cô một lúc, đôi mắt xinh đẹp tươi sáng của Lâm Tố Tâm, dưới ánh đèn yếu ớt, trông đặc biệt trong vắt, cũng đặc biệt lay động lòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1771-sinh-nhat-muoi-bay-tuoi.html.]
Anh vươn tay kéo Lâm Tố Tâm vào lòng, đến gần tai cô, mỉm cười tà mị nói: "Tối lửa tắt đèn, cô nam quả nữ, em không sợ tôi làm chuyện xấu với em sao?"
Lâm Tố Tâm chợt cứng đờ.
Sao cô lại quên mất, tên Hạ Minh Tuyên này không những đen tối, mà còn háo sắc, ngày nào cũng động tay động chân với cô, rõ ràng là tên đáng ghét muốn chiếm tiện nghi của cô!
Nhưng không biết vì sao, trong buổi tối không có ánh sáng lại mưa to, cô lại cảm thấy người đàn ông bên cạnh vô cùng đáng tin cậy, dù anh nói những lời này dọa cô, cô cũng không cảm thấy Hạ Minh Tuyên thật sự sẽ làm hại cô. Ngược lại, chỉ cần nghĩ đến chuyện Hạ Minh Tuyên sẽ rời khỏi, cô sẽ bị bỏ lại biệt thự trống trải tối đen này một mình, cô liền cảm thấy không thể chịu nổi.
Thấy Lâm Tố Tâm kéo mình không nói chuyện, Hạ Minh Tuyên chỉ đành nói: "Thôi được, tôi không rời biệt thự, nhưng, lượng điện của đèn pin là có hạn, tôi phải đi lấy nến dự phòng."
Lâm Tố Tâm lại kéo anh, nói: “Tôi đi cùng anh.”
Hạ Minh Tuyên bất lực lắc đầu, sao trời mới vừa mưa, điện mới vừa mất, Lâm Tố Tâm thoáng chốc trở nên ngoan ngoãn như vậy rồi.
Sớm biết anh còn tốn nhiều công sức như thế để đưa cô đến đây làm gì? Cứ thẳng thừng nhốt cô vào căn phòng tối đen, chẳng phải cô sẽ chủ động sà vào lòng sao? Ừm, nắm được điểm này, sau này có thể lợi dụng thật tốt…
Hạ Minh Tuyên vừa suy nghĩ xấu xa, vừa nắm bàn tay lạnh cóng của Lâm Tố Tâm, đan tay với cô, mượn ánh sáng đèn pin, đi về phía phòng chứa đồ.
Lâm Tố Tâm không biết cậu ba nhà họ Hạ lại có suy nghĩ đen tối, vẫn đang cảm động vì anh không bỏ rơi mình, ngoan ngoãn để anh dắt, nhắm mắt theo đuôi.
Hạ Minh Tuyên tìm được nến, bật lửa, đèn sạc dự phòng, nước khoáng đóng chai,... trong phòng chứa đồ, anh bỏ vào túi, xách chúng đến phòng khách.
Cả buổi Lâm Tố Tâm theo sát anh, nhìn anh làm việc, cảm thấy có chút mới lạ. Cậu chủ hào môn ngày thường lạnh lùng cao quý, áo quần bảnh bao, hiện tại giống như một người đàn ông bình thường, còn phải trông chừng cô gái bên cạnh có an toàn không, lại có thể mang đến cảm giác người của gia đình, dường như không còn kiêu ngạo như vậy nữa.