Một mặt, anh cảm thấy đắc ý vì kế hoạch của mình tiến hành thuận lợi, chỉ mới hai ngày thì đã khiến Lâm Tố Tâm mệt nhoài, xem ra chưa đến vài tuần, cô sẽ khóc chạy về nhà, mặt khác, lại không kìm được mà cảm thấy có chút đau lòng.
Vì không nỡ gọi cô dậy, Hạ Minh Tuyên vốn dĩ định hôn trộm một cái rồi để cô ngủ yên.
Nào ngờ, cô nhóc quỷ này buổi tối nằm mơ cũng không mơ giấc mơ bình thường, còn coi anh là mèo, thương xót xoa đầu thì thôi, còn giúp anh thay cát!
Đợi lúc anh hôn, cô nhóc cũng mở mắt ra, nhưng cô vẫn mơ màng, không những tin mèo biến thành người, mà còn cảm thấy anh trông gợi đòn? Muốn đổi soái ca khác? Còn nói anh đa tình? Anh đa tình chỗ nào?
Điều đáng giận hơn nữa là, cô nhóc này nói xong những lời đó, lại còn nhắm mắt, lại còn ngáy khẽ.
Hạ Minh Tuyên nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô một lúc, vẫn là không nỡ gọi cô dậy.
Thôi vậy, đợi ngày mai sẽ dạy cô gia quy, cũng như nhau...
Mê Truyện Dịch
Ngày hôm sau, Lâm Tố Tâm suýt ngủ quên, báo thức điện thoại reo mười phút, cô vẫn ngủ như heo. May mà quản gia Tiền nhớ thời gian đi học của cô, bảo giúp việc nữ đến gõ cửa.
Lâm Tố Tâm lao vào phòng tắm, vừa đánh răng, vừa nhớ lại giấc mơ tối qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1612-cuc-cung-ngoan-nao.html.]
Hình như cô đã mơ thấy một con mèo lớn biến thành người, còn biến thành Hạ Minh Tuyên? Gần đây cô thật sự quá bận, bận đến nỗi tư duy không còn bình thường nữa... Gần đây cứ mơ những giấc mơ kỳ lạ...
Lâm Tố Tâm làm vệ sinh cá nhân xong, ngồi trong phòng ăn dưới lầu, ăn hết một đĩa bánh nếp đậu đỏ, lau miệng, đang định ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Quản gia Tiền đi tới nghe điện thoại giám sát, nghe một lúc, nói: "Mời ngài Ân vào."
Lâm Tố Tâm cũng không chú ý, nghĩ có lẽ là người giao hàng hay đại loại vậy, tóm lại không liên quan gì đến cô, nên vào phòng thay áo khoác, lấy cặp, chuẩn bị thay giày ra ngoài.
Lúc cô đi tới sảnh, liền thấy một người đàn ông trẻ từ cửa biệt thự đi vào.
Lâm Tố Tâm nhìn thấy người này, không kìm được mà ngẩn ra một lúc, không phải cô làm quá, thật sự là vì cách ăn mặc của người đàn ông này quá đặc sắc. Làn da trắng ngần, ngũ quan đẹp, nhưng lại trông cực kỳ mềm mại dịu dàng, tóc rất dài, tóc mái vẫn luôn che một bên mắt, đuôi tóc còn nhuộm vài lọn đỏ, thậm chí còn đeo khuyên tai.
Mặc dù trên người anh ta mặc đồ rộng rãi vừa nhìn liền biết thiết kế của thương hiệu lớn, nhưng màu sắc và kiểu dáng cũng có chút cá biệt, trông rất không trầm ổn.
Tại học viện Ngân Diệu, phần lớn sinh viên mỗi ngày đều mặc đồng phục chỉn chu, dù có một vài con em gia đình quyền thế muốn tỏ ra khác biệt, cũng sẽ cố mặc các loại quần áo đặt may cao cấp xa xỉ, ra sức để bản thân trông chín chắn vững vàng.
Nhưng điều kỳ lạ là, cách ăn mặc đặc biệt như vậy, ở trên người anh ta lại trông không hề khó chịu, trái lại bởi vì thân hình vốn dĩ cao gầy và khí chất có chút tao nhã phóng khoáng của anh ta mà bộc lộ sự cuốn hút riêng biệt.
Sau khi kinh ngạc, Lâm Tố Tâm nhanh chóng nhớ đến một người.