Lâm Tố Tâm mở to hai mắt, đột nhiên phát hiện mình đã đi trên con đường duy nhất dẫn đến đảo Nhật Diệu như thường lệ rồi.
Lúc nghỉ hè, cô đã đi con đường này đến quen, hơn nữa ban đầu cô muốn về biệt thự nhà họ Hạ nghỉ ngơi, cho nên vốn dĩ không nhận thấy điều gì không đúng, chỉ đi trong vô thức.
Nhưng mà, cái người hiện tại đang đứng bên cạnh cô lại là Chu Hiểu Đình!
Là một học sinh được chiêu sinh theo hình thức thi tuyển truyền thống xuất thân bần hàn, hơn nữa không phải là học sinh lớp hai có đặc quyền có thể đến thư viện được cấp phép đặc biệt, rốt cuộc tại sao cô lại đến đảo Nhật Diệu, sao có thể được cảnh vệ của đảo Nhật Diệu cho phép đi qua?
Mê Truyện Dịch
Chuyện này, cô phải giải thích với Chu Hiểu Đình như thế nào đây?
Lâm Tố Tâm cái khó ló cái khôn, ngượng ngùng cười nói: “À, mình không thấy đường, đi nhầm”.
Mặt Chu Hiểu Đình không chút thay đổi, nhìn cô, bình tĩnh nói: “Thật ra, bạn trai tin đồn của cậu trên BBS…chính là cậu ba Hạ? Hơn nữa tối qua cậu và anh ta ở cùng với nhau?”
Má!
Lâm Tố Tâm suýt nữa nhảy dựng lên, làm sao Chu Hiểu Đình biết chuyện cô và Hạ Minh Tuyên ở cùng nhau? Những lời đồn đại và suy đoán về cô đã được lan truyền rộng rãi trên BBS của học viện Ngân Diệu trong khoảng thời gian này, nhưng căn bản chả ai liên hệ cô và cậu ba Hạ lại với nhau hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1371-bi-mat-bi-vach-tran.html.]
Chu Hiểu Đình chẳng qua chỉ mới từ Mỹ về hai ngày trước, sao cô ấy lại biết được những chuyện này? Hay là, cô ấy có ngõ tắt nào có thể biết được những thông tin ẩn giấu phía sau?
Nhưng mà, phàm là người biết quan hệ giữa cô và Hạ Minh Tuyên thì về cơ bản đều là tâm phúc của cậu ba Hạ, gần như họ không thể nào nói chuyện này lung tung ra bên ngoài được!
Hơn nữa, trong trí nhớ của cô, Chu Hiểu Đình cũng không xuất thân từ gia đình giàu có bậc nhất gì, ở trong trường ngoài thành tích học tập cực kỳ xuất sắc ra, cô ấy cũng không có gì đặc biệt, cô ấy trông cũng không giống như người có đường ngang ngõ tắt để có thể biết được những nội tình này.
Lâm Tố Tâm vô cùng hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Ấy, sao cậu lại nghĩ như thế?”
Chu Hiểu Đình lại đưa tay ra đỡ lấy cái kính sắp rớt, nói: “Cái này rất dễ suy luận”.
“Suy luận??”. Lâm Tố Tâm suýt nữa không tin vào lỗ tai mình.
Chu Hiểu Đình nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngày hôm qua mình đã nghe Phùng Tư Tư nói đại khái về tình hình của cậu, cũng lên BBS đọc bài. Đỗ Lâm Nhi muốn đuổi cậu ra khỏi trường, chẳng những không thành công, ngược lại còn đá đổ bát cơm của trưởng phòng phòng giáo vụ, rõ ràng, người sau lưng cậu có thế lực mạnh hơn Đỗ Lâm Nhi nhiều. Mà từ sau khi cậu xuất viện vì tự sát, gần như cậu không rời khỏi trường học, nói cách khác, cậu không thể nào tiếp cận được với giai cấp đặc quyền nào khác bên ngoài trường học. Cho nên, ngay từ đầu mình đã nghi ngờ, đối phương có thể là con trai của mười gia tộc lớn hàng đầu hiện nay vẫn còn đang học ở Ngân Diệu”.
Vẻ mặt của Chu Hiểu Đình vô cùng nghiêm túc, cái loại nghiêm túc này không phải là sự lạnh nhạt hay khinh thường chỉ có ở con nhà giàu, mà là một sự nghiêm túc thật sự, cô ấy dùng một thái độ vô cùng khoa học để thảo luận về vấn đề này.
Nếu là bình thường thì Lâm Tố Tâm nhất định sẽ cảm thấy vô cùng buồn cười vì cô ấy đã khiến một câu chuyện tầm phào trở nên nghiêm túc như vậy. Nhưng lúc này Chu Hiểu Đình đang phân tích chuyện có liên quan mật thiết đến cô, hơn nữa cô ấy còn nói ra đáp án chính xác với vẻ mặt bình tĩnh như vậy khiến Lâm Tố Tâm hoàn toàn không cười nổi.
Lâm Tố Tâm không khỏi bị lời nói của cô ấy hấp dẫn, hỏi: “Nhưng mà, cậu ba Hạ đã tốt nghiệp rồi, sao cậu lại nghi ngờ anh ta?”