Lâm Tố Tâm trợn mắt giận dữ nhìn anh, nói: “Tại sao tôi phải nấu cơm cho anh ăn?”
Lại còn nói như thể oan ức thế, cái gì mà tài nấu nướng không quá tệ, miễn cưỡng ăn, không muốn lãng phí tiền! Cậu ba Hạ sẽ thiếu chút tiền đó sao? Nếu cảm thấy miễn cưỡng như thế thì còn tìm đến cô làm cái gì?
Hạ Minh Tuyên kinh ngạc nói: “Nhưng mà, không phải em nói em muốn cảm ơn tôi sao? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng không mong đợi quà cáp gì gì đó, để em nấu cơm vài ngày, chuyện nhỏ này em cũng có thể làm được mà, đúng không?”
Cái giọng điệu này thật sự là quá gợi đòn!
Lâm Tố Tâm nhiều lần nhắc nhở mình phải tỉnh táo thì mới không phát điên ngay tại chỗ.
Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm Hạ Minh Tuyên, hỏi: “Chỉ bảo tôi nấu cơm? Thế vì sao vừa rồi anh gọi cho tôi, bảo tôi tắm rửa…ừm, kiểu vậy?”
Hạ Minh Tuyên buồn cười nói: “Tôi chỉ bảo em về nhà sớm rửa rau, ai ngờ em suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ là tư xuân*? Nhưng rõ ràng mùa xuân đã qua rồi mà”
(*) tư xuân: ham muốn đối với người khác giới.
Lâm Tố Tâm thẹn quá hóa giận, hung hăng liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “Ai bảo anh nói mờ ám như thế? Rõ ràng anh đang cố ý khiến tôi nghĩ bậy! Bây giờ còn nói tôi? Anh đúng là quá thâm hiểm!”
Hạ Minh Tuyên nhếch môi một cái, bỗng nhiên đi tới trước mấy bước, lập tức đứng trước mặt Lâm Tố Tâm, sau đó thừa dịp cô chưa kịp phản ứng thì móc lấy cái eo nhỏ của cô, ôm cô tới trước mặt, cúi đầu hôn lên cánh môi màu hồng của cô.
“Ưm ưm ưm!”
Vừa bắt đầu Lâm Tố Tâm còn chống cự, nhưng rất nhanh cô đã bỏ cuộc.
Lúc Hạ Minh Tuyên buông cô ra, mặt cô đã đỏ bừng, chỉ có thể há to miệng thở gấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1212-nghia-vu-cua-vi-hon-phu.html.]
Hạ Minh Tuyên lướt ngón cái lên cánh môi bị mình hôn sưng, trầm giọng nói: “Xem ra quả thật là tư xuân rồi? Hay là để tôi thỏa mãn em một chút nhé? Tuy rằng trái cây còn xanh, hơi khó nuốt một chút, nhưng dù sao tôi cũng là vị hôn phu của em, đây là nghĩa vụ của tôi…”
Nghĩa vụ cái con khỉ!
Lâm Tố Tâm bỗng nhiên hoàn hồn, nhanh chóng đẩy anh ra, lùi về sau mấy bước.
“Anh là cái đồ không biết xấu hổ!”
Hạ Minh Tuyên nói: “Tôi nói rồi, đừng tranh luận với tôi, hay là, em cố ý dụ dỗ tôi hôn em thêm lần nữa?”
Lâm Tố Tâm mím môi một cái, hung ác trừng mắt nhìn anh một cái: “Ngoài việc uy h.i.ế.p tôi, anh còn có thể làm gì nữa không?”
Đôi mắt to tròn xinh đẹp đó như ngậm nước, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để trừng mắt lên rồi, nhưng trông vẫn không thấy hung dữ, ngược lại lại có một sức hấp dẫn sống động.
Ánh mắt của Hạ Minh Tuyên càng thêm sâu lắng, khẽ cười nói: “Nếu em không nghe lời, tôi không ngại biến những lời uy h.i.ế.p em thành sự thật đâu. Tôi nghĩ rằng, em đã đủ hiểu rồi, tôi không phải một người đàn ông chỉ biết nói suông”.
Lâm Tố Tâm quả thật rất muốn g.i.ế.c người, nhưng cô dám tức giận mà không dám nói, chỉ có thể phẫn hận lau miệng, xoay người rời đi.
Hạ Minh Tuyên nói sau lưng cô: “Em muốn đi đâu?”
Lâm Tố Tâm dừng bước, không ngoảnh đầu lại mà nói: “Phòng bếp! Không phải anh nói tôi nấu cơm sao?”
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên nói: “Chờ chút, cái này cho em”.
Lâm Tố Tâm quay đầu, nhìn thấy Hạ Minh Tuyên đang cầm một tấm thẻ nạm vàng giữa những ngón tay mảnh mai và mạnh mẽ, đưa tới trước mặt cô.