Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:10:46
Lượt xem: 1
Hoàn thành xong mọi công việc cũng đã 10 giờ rưỡi, khi quẹt thẻ chấm công Chung Mạn còn không kìm nổi than thở một tiếng. Toàn thân cô mềm nhũn lết ra khỏi công ty, đang định đi về phía bến xe buýt, sau lưng chợt vang lên hai tiếng còi xe gấp rút.
“Trên đường đâu có xe, bấm còi gì chứ?” Cô nhíu mày thầm mắng. Thế giới chỉ yên lặng được một lúc, cô chưa đi được hai bước tiếng còi lại cất lên. Cô miễn cưỡng quay lại nhìn, lại thấy một chiếc xe rất quen mắt ở ngay sau lưng mình.
“Tổng giám đốc Mạc?” Cô nghi ngờ quay lại, cúi đầu nhìn, người trong xe chẳng phải là Mạc Lâm sao? “Sao anh lại ở đây?”
Mạc Lâm vẫy tay với cô ý bảo lên xe. Cô không nghĩ nhiều bèn mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn lên đường rồi mới thấy không ổn.
Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, sao anh ta vẫn ở dưới lầu công ty? Bình thường đưa cô từ trung tâm dạy thêm về nhà đã đủ kì lạ rồi, lần này rõ ràng là cố tình đợi cô… Cô có nên hỏi không? Hỏi rồi chuyện gì cũng sẽ rõ ràng. Nhưng nếu anh ta không hề có ý đó, há chẳng phải mình tự ném mặt mũi đi rồi sao?
Cô lặng lẽ đánh giá Mạc Lâm đang ngồi bên cạnh. Anh ta thuần thục điều khiển tay lái, bên môi mang theo nụ cười thường trực. Nhưng không biết tại sao, Chung Mạn cứ cảm thấy tâm trạng của anh ta đang không tốt.
Lẽ nào mình đã làm ra chuyện gì đó khiến anh ta bực tức sao? Nhưng mình chỉ tăng ca thôi mà, có cấp trên nào lại không thích cấp dưới tăng ca?
“Tổng giám đốc Mạc, anh… ăn cơm chưa?” Chung Mạn quả thật nghĩ không ra điều gì, đành kiếm bừa chuyện để nói.
Ba giây sau, Mạc Lâm mới chậm rì rì trả lời: “Ăn rồi.” Thật ra anh ta vẫn chưa ăn gì cả.
Trong xe yên lặng năm giây, anh ta hỏi lại: “Cô đã ăn chưa?”
“Ăn bánh quy rồi.”
Lại yên lặng.
“Lúc nãy cô bận việc gì?”
Chung Mạn nghe thấy lời này, tim bỗng nảy một cái, chần chừ một lúc mới nói thật: “Lúc tôi bàn giao khá vội vàng, bên cửa hàng của Eliza có vài khâu chưa lo xong, tối nay tăng ca là vì việc này.”
“Vậy à?” Khoé môi Mạc Lâm nhếch lên không nói gì, ý cười trên mặt càng sâu, nhưng thật ra trong lòng thì đang mắng cô dữ dội.
“Đúng là ngốc, ngốc c.h.ế.t đi được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-86.html.]
Bản thân anh ta mới vào xã hội bị lừa mấy lần đã sáng mắt ra rồi. Sau này chỉ có anh ta đi lừa người, chứ không có ai lừa được anh ta. Cô gái này làm việc thì thông minh như thế, sao làm người lại chẳng khiến người khác bớt lo chút nào vậy?
Dường như cảm nhận được sự tức giận của anh ta, Chung Mạn vội vàng giải thích: “Việc này đổi thành người bình thường thì không cần nửa tiếng là có thể làm xong. Là do tôi chân tay chậm chạp nên mới làm tới muộn như vậy, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì đâu.”
Năng lực của Chung Mạn anh ta rất rõ. Huống hồ nếu là việc nửa tiếng có thể làm xong, Lục Hữu Lương còn cần dùng mỹ nam kế sao?
Vậy mà cô lại vơ toàn bộ trách nhiệm lên người mình? Chỉ vì tên đàn ông không lo cô sống hay chết, cô bằng lòng mạo hiểm gánh tội đến vậy sao?
Cô cần gì phải khổ như vậy chứ?
Thấy ý cười của Mạc Lâm càng sâu, Chung Mạn nhìn mà run rẩy toàn thân. Hôm nay cô đắc tội ai à, tại sao Mạc Lâm lại cười quái đản như vậy chứ? Vì trách cô không nên giúp Lục Hữu Lương sao? Nếu cô nói thật mà làm hại tới Lục công tử, cô có c.h.ế.t một vạn lần cũng không đủ!
Có lẽ là lo sẽ khiến cô sợ hãi, Mạc Lâm bỗng chớp chớp mắt với cô, nói: “Đừng làm ra cái vẻ này, chẳng phải cô nói việc đã được làm xong rồi sao? Nếu đã như vậy, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Thấy Mạc Lâm nói lời hài hước, tim Chung Mạn cũng bình ổn lại. Cô âm thầm vận dụng trí thông minh, nói hùa theo lời anh: “Tôi đâu có lo lắng. Thử nhiều năm như vậy, đã chứng minh người có mắt đều sẽ không làm gì tôi cả.”
Mạc Lâm là người như nào chứ, sao có thể không hiểu sự ám chỉ nhẹ nhàng này của Chung Mạn? Trong lòng anh ta bỗng trở nên vui vẻ, cố tình chọc cô:
“Tôi là ‘quả chuối*’ chính gốc đấy nhé, là con quỷ đội lốt người, có thể thấy được thứ người thường không nhìn thấy, chuyên làm việc người thường không làm được.”
*Quả chuối bên ngoài bên trong trắng, được dùng để ám chỉ những người người gốc da vàng nhưng suy nghĩ, tư tưởng lại như người da trắng (chủ yếu là để chỉ Hoa kiều).
“Ha ha, không ngờ anh lại biết từ này.” Chung Mạn giả ngu cười vài tiếng, “Quỷ ca à, tôi kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ dàng, trong nhà có già có trẻ, anh giơ cao đánh khẽ tha cho tôi đi.”
“Tha cho cô?” Mạc Lâm làm bộ làm tịch lướt nhìn cô một cái. “Tôi cân nhắc xem đã.”
“Quỷ ca, đâu cần cân nhắc nữa? Đối phó với thôn phụ thô lỗ như tôi đúng là dùng d.a.o trâu mổ gà rồi, anh đừng nên lãng phí sức lực vẫn tốt hơn.”
“Sức lực của tôi nhiều quá không có chỗ dùng.” Mạc Lâm nửa đùa nửa thật nói xong, đỗ xe dừng lại ở bên đường.
“Sao vậy?” Vẫn chưa tới nhà cô mà.
“Chẳng phải cô vẫn chưa ăn cơm sao?” Anh ta xuống xe, dẫn theo cô đứng trước quán cháo hỏi: “Giờ muộn quá rồi, không được ăn quá no, ăn tạm bát cháo nhé?”