Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-02-03 14:37:20
Lượt xem: 1
“Anh cũng đã không bận tâm rồi, người khác có thể nói gì chứ?” Lục Hữu Lương càng nghĩ càng thấy khả thi. Trước kia phía Eliza đều do Chung Mạn phụ trách, trước giờ vẫn không xảy ra chuyện gì. Cho nên anh ta chỉ gặp Eliza mỗi năm hai lần ở hội nghị, vốn chưa từng nói chuyện được mấy câu. “Em cứ coi như chưa bàn giao hết công việc đi.”
“Vậy cũng được sao?” Đã lâu như vậy rồi, có thể chưa bàn giao hết được sao?
“Chỉ cần em bằng lòng, anh đồng ý, còn gì không được chứ? Nếu còn không xử lý được chuyện này, năm nay chúng ta khỏi mong nhận được đơn hàng từ tay Eliza nữa. Em nhẫn tâm nhìn anh ở ngoài đường uống gió Tây Bắc* sao?” Lục Hữu Lương thấy Chung Mạn vẫn đang do dự, bèn nhào qua tóm c.h.ặ.t t.a.y cô, giương đôi mắt rưng rưng nhìn cô, khiến Chung Mạn dở khóc dở cười. “Em không nhẫn tâm đúng không? Đúng không? Được chứ? Được nha!”
*Dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát.
“Ôi, đúng là không nói nổi anh.” Không chống đỡ được anh ta năn nỉ nhiều lần, Chung Mạn đánh liều đồng ý. Trong lòng cô thầm nhắc nhở mình lát nữa phải cẩn thận sắp xếp lại thời gian bên trung tâm dạy thêm, có lẽ chủ nhật tuần này cũng phải hy sinh oanh liệt rồi.
“Tốt quá rồi!” Lục Hữu Lương ôm chầm lấy Chung Mạn, khiến cô cười khanh khách, lúc buông cô ra còn tiện tay vò rối tóc cô, cô cũng không chống cự lại. Rõ ràng hai người đã rất quen với kiểu thân mật này.
Hai người đang ở trong phòng đùa giỡn, hoàn toàn không biết Mạc Lâm không hề cùng đám người Lâm Thành ra ngoài ăn cơm. Anh ta đang phải họp trực tuyến ở trong phòng làm việc, hơn nữa còn vừa hay thấy rõ ràng toàn bộ cảnh tượng hai người thân mật đùa giỡn qua cánh cửa kính mà không hề gặp trở ngại nào.
Lục Hữu Lương thân thiết kéo tay Chung Mạn, nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
Chung Mạn có hơi giãy ra một chút, sau cùng thì khó xử gật đầu.
Hai người họ ôm nhau vô cùng thân thiết ở trong phòng họp nhỏ…
Mạc Lâm sớm đã biết Lục Hữu Lương lợi dụng Chung Mạn, nhưng không biết tại sao tận mắt nhìn thấy hành động trêu đùa tình cảm của Lục công tử, anh ta lại cảm thấy cực kỳ gai mắt.
“Lục Hữu Lương là nhân vật nòng cốt của công ty, vạch trần anh ta chẳng hề có ích lợi gì.” Mạc Lâm thầm nhắc nhở chính mình, quay đầu không nhìn cảnh tượng trong phòng họp nhỏ nữa, hi vọng có thể chuyên tâm làm việc.
Hiệu suất làm việc của buổi chiều hôm nay không hiểu sao lại vô cùng tệ. Mạc Lâm hơi bực bội, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, định đợi tới 5 giờ thì sẽ cầm chìa khoá xe đi luôn. Ai ngờ kim đồng hồ vừa điểm tới 4 giờ rưỡi, Chung Mạn đã gõ cửa đi vào.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-84.html.]
“Tổng giám đốc Mạc, hôm nay tôi có việc phải ở lại công ty tăng ca, không cần làm phiền anh nữa.”
“Ồ? Benton lại có bộ sưu tập mới sao?”
“Không phải, là tôi cần sắp xếp lại tài liệu gần đây thôi.”
Trong lòng Mạc Lâm hiểu rõ, chắc chắn cô đã đồng ý việc gì đó với Lục Hữu Lương rồi. Anh ta nhịn xuống ý định nhắc nhở cô trong lòng, trên mặt thì mỉm cười đáp lại một tiếng rồi cho cô ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng của Mạc Lâm, Chung Mạn quay lại chỗ ngồi thở phào một hơi, bắt đầu lật xem chồng tài liệu dày cộp mà Lục Hữu Lương cung cấp, bao gồm tất cả email qua lại, yêu cầu chất lượng, điều khoản hợp đồng… Tuy có rất nhiều thứ Chung Mạn từng tiếp xúc qua, nhưng để sàng lọc thì cũng phải mất tầm hai tiếng đồng hồ. Sau khi vất vả xem xong, cô gọi điện thoại cho nhân viên mình quen biết ở cửa hàng của Eliza. Sau khi kéo gần quan hệ xong cô mới lân la hỏi chuyện:
“Sao bên các cô cứ mãi không chịu duyệt vật liệu phụ vậy, làm chúng tôi ngày nào cũng bị sếp mắng như tát nước.” Lý do của vụ này xuất phát từ việc khách hàng không chấp nhận chất liệu của khuy áo, khiến tất cả trang phục đã được làm xong bị tồn đọng ở xưởng. Tất cả đều phải đợi mấy chiếc khuy nhỏ bé đó đưa ra quyết định.
Chuyện vốn không hề phiền toái, điều phiền toái nhất là khuy áo đã được đặt về hết rồi, khách hàng lại nói không phù hợp. Thiệt hại trung gian này ai đền bù? Thêm nữa, họ không còn thời gian để đặt lại khuy, cho nên bất đắc dĩ phải thuyết phục khách hàng chấp nhận loại khuy hiện tại.
“Còn dám nói sao, khi chúng tôi duyệt rõ ràng đã nói là khuy màu vàng kim. Giờ bên cô gửi qua đều là màu xám, sao chúng tôi có thể gửi cho khách hàng duyệt được? Đám người các cô còn khăng khăng rằng khuy vẫn là màu vàng kim. Sao có thể chứ? Nghĩ chúng tôi mù màu sao?”
Được rồi, đã vào trọng tâm, đây cũng là điều khiến Lục công tử hết lần này tới lần không thể thương lượng với Eliza thành công.
Mọi người đều không hiểu, tại sao cùng là chiếc khuy áo nhỏ bé, trong mắt những người khác nhau lại có sai lệch?
“Bình thường khi mua đồ ở cửa hàng, trên khuy đều bọc giấy lụa đúng không?”
“Tất nhiên rồi, phải làm vậy để tránh xuất hiện vết nhăn.” Trang phục đều được vận chuyển bằng cách đóng gói trong thùng giấy lớn, tầng tầng lớp lớp đè lên nhau trong thời gian dài. Vì vậy, trên trang phục sẽ xuất hiện vết khuy rất rõ ràng.
“Nhưng bọc chỗ giấy lụa đó còn có một công dụng khác chứ?”
“Công dụng khác… Ý cô là để tránh mất màu?” Đối phương cũng không ngu ngốc, lập tức cầm chiếc khuy trong tay lật qua lật lại quan sát tỉ mỉ. “Ừm, giữa lỗ khuy hình như đúng là có màu vàng kim.”
“Đợt hàng này là chất liệu lông cừu, tiếp xúc lâu với khuy áo làm hợp kim đồng, xuất hiện tình trạng mất màu cũng là rất bình thường.”