Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-02-01 13:47:40
Lượt xem: 0
“Việc phải phụ trách cho một vở kịch có rất nhiều rắc rối. Nếu không có cậu ấy xử lý gọn gàng tất cả những việc vụn vặt, cháu nghĩ hôm nay các bác sẽ không được xem vở kịch này đâu ạ.” Lúc Lý Linh nói chuyện, Diệp Minh Hi được rất nhiều bạn vây quanh đi tới trước sân khấu, tuy động tác có vẻ cứng nhắc, nhưng vẫn giữ nụ cười gật đầu với mọi người.
Chung Mạn nhìn thấy cảnh này, hốc mắt bỗng nóng lên. Đứa trẻ không lâu trước kia còn như con chim non sợ cành cong ấy, dáng người bé nhỏ từng trải đầy vết thương ấy, bỗng trưởng thành chỉ sau một đêm. Cô có thể tưởng tượng ra, cậu đã cố gắng nhiều như thế nào mới có thể khắc phục chướng ngại tâm lý, rồi phải bỏ ra bao nhiêu thời gian mới có thể hòa nhập với tập thể này, thậm chí còn nhận được sự yêu mến.
Kệ chuyện trốn tiết với bài tập của cậu đi, kệ đám bạn xấu đi! Cô thà lấy trăm nghìn cái đứng đầu cả nước ra đổi, cô thà để Diệp Minh Hi nhận một triệu điểm 0, rồi sử dụng tất cả thời gian vào những cái đáng làm, cuối cùng có thể thẳng lưng, tràn đầy tự tin đứng trước mặt tất cả mọi người.
Cô lập tức lấy điện thoại ra, “tách” một cái, ghi lại thời khắc rung động lòng người này.
Diệp Minh Hi đứng trên khấu đã nhìn thấy Chung Mạn, trong lòng hơi lo chuyện cô vẫn đang tức giận vì thành tích và hạnh kiểm của cậu. Tới khi xuống sân khấu, bước tới gần cô, lại thấy cô tươi cười vui vẻ, không hề thấy chút tức giận và buồn bã nào. Cậu không nắm chắc tâm trạng của cô, vẻ tự tin trên sân khấu biến mất sạch sẽ. Cậu rụt rè lặng lẽ kéo góc áo cô, cô quay lại nắm tay cậu, ôn hòa nói:
“Vở kịch này rất hay, đáng tiếc là hôm nay không mang máy chụp ảnh. Sao em không nói với chị là mình làm đạo diễn vậy?”
“Không nhớ ra.” Thật ra là vì cô đi làm về muộn quá, chưa có cơ hội nói.
“Lần sau nhất định phải nói với chị, cho dù có phải cướp chị cũng sẽ cướp về một chiếc máy quay để ghi lại làm kỷ niệm.” Cô cười, thấy bạn cùng lớp cậu tụ tập lại một chỗ, bản thân Diệp Minh Hi lại ở đây, bèn thả tay cậu ra, nói: “Em vẫn nên đi làm hết việc còn lại trước đi, chị ở đây đợi em.”
Thấy tâm trạng của Chung Mạn có vẻ đã tốt lên thật, Diệp Minh Hi gật đầu chạy về chỗ lớp mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại xác định Chung Mạn vẫn còn ở đó không. Lần nào Chung Mạn cũng dùng nụ cười để đáp lại cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-68.html.]
“Minh Hi, tình cảm của cậu với chị tốt thật nhỉ.” Lý Linh thấy hành động giữa cậu và Chung Mạn, cảm thán nói.
Diệp Minh Hi gật mạnh đầu, nhanh chóng xử lý đủ thứ việc, muốn tranh thủ hoàn thành nhanh nhất có thể để được về nhà cùng Chung Mạn.
Lý Linh cũng không phải người kém tinh ý, sau khi để cậu làm xong việc quan trọng nhất bèn chủ động ôm lấy mấy thứ khác, xua xua tay với cậu: “Chị cậu đang ở đằng kia đợi kìa, không thể để chị ấy đợi lâu được, đi đi, chỗ này tớ làm cho.” Diệp Minh Hi thấy không ổn, Lý Linh lại nói: “Đi mau, đừng có ở đây xong chốc chốc lại quay đầu, cản trở bọn tớ.”
Lúc này Diệp Minh Hi cũng không nói gì thêm, cười cảm ơn với Lý Linh rồi đi tới bên Chung Mạn, nắm tay cô trở về nhà. Trên đường nghe cô hỏi câu được câu chăng, bên môi cậu là nụ cười đáp lại đủ loại câu hỏi của cô, để từng thứ thuộc về bản thân hòa vào trong suy nghĩ của cô.
***
Về đến nhà, Chung Mạn thả tay cậu ra, vùi đầu vào dọn đồ đạc trong một ngăn tủ, hình như muốn dọn ra một chỗ trống. Diệp Minh Hi định giúp đỡ, nhưng bị cô xua đi ngồi trên sofa. Cậu thấp thỏm không yên chờ đợi. Lúc lâu sau, cuối cùng Chung Mạn cũng dọn ra được một chỗ trống. Cô vào phòng bếp uống một cốc nước, sau đó chuyển một chiếc ghế tới trước mặt Diệp Minh Hi, ngồi đối mặt với cậu.
Bình thường Chung Mạn đều ngồi cạnh cậu, hoặc là cuộn tròn trên sofa tám chuyện cùng cậu. Chỉ có lần trước, khi đưa thông tin về các trường trung học ở thành phố khác cho cậu, cô mới ngồi mặt đối mặt với cậu. Cảnh tượng quen thuộc ấy hiện ra trước mắt khiến nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng, cậu ngồi thẳng người đợi phán quyết.
“Đừng lo, chị không định làm gì em đâu.” Dù sao cậu cũng đã biết tình hình nghiêm trọng rồi, cô không muốn tạo thêm áp lực cho cậu nữa. “Thành tích của em đúng là khiến chị rất lo lắng, nhưng chị biết bản thân mình cũng có nửa phần trách nhiệm. Chị nên quan tâm nhiều đến việc học của em hơn, chứ không phải ngày nào về nhà cũng nằm xuống ngủ luôn.”
“Không, chị không sai.” Trước kia chẳng hề có ai quan tâm đến thành tích cậu, cho dù cậu có đi học hay không, có làm bài tập hay không, thậm chí thi kém như nào, cũng không có ai nói cậu một câu. Nếu không phải hôm nay Chung Mạn có phản ứng như thế thì cậu thực sự không hề biết rằng thành tích lại quan trọng như vậy.