Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-01-31 21:33:07
Lượt xem: 3

“Hơn nữa, một khi chị ấy ghét ai thì sẽ ghét cả đời, điều này anh cũng biết chứ?”

Đôi mắt mở lớn như chuông đồng tiếp tục lườm cậu. Diệp Minh Hi chỉ mỉm cười chờ đợi.

“Thằng ranh con!” Cánh tay cầm sách của Trương Dũng giơ lên cao, nhắm vào góc độ có thể đánh bay Diệp Minh Hi nhất, bất thình lình hạ xuống!

Diệp Minh Hi vẫn chỉ mỉm cười.

Vào đúng lúc cánh tay mạnh mẽ chỉ còn thiếu một li nữa thôi là đánh bay Diệp Minh Hi, đôi mắt Trương Dũng trợn trừng, cánh tay lại không đổi hướng một cách cứng nhắc mà nhẹ nhàng đặt sách vào tay cậu.

“Hừ!” Trương Dũng vò đầu rời đi, không thèm nhìn Diệp Minh Hi thêm một cái nào nữa.

Diệp Minh Hi cũng không nói gì thêm, chỉ cẩn thận ôm sách ngồi xuống dưới tán cây, tiếp tục đọc từng chữ từng chữ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào.

Làn gió sau trưa nhẹ nhàng thoảng qua. Tất cả, vẫn yên bình.

***

“Đi ăn cơm thôi!” Trương Minh Nghi thò đầu ra nhắc nhở ba con người còn đang mải mê bàn bạc gì đó.

“Tới ngay đây.” Tiểu Triệu đứng dậy, hỏi hai người còn lại. “Tổng giám đốc Mạc thì sao?”

Mạc Lâm nhìn mấy người đang chuẩn bị ra ngoài cũng định đứng lên, lại thấy Lục Hữu Lương bê hộp cơm đã được làm nóng bằng lò vi sóng đặt trước mặt Chung Mạn, còn ngồi song song với cô bắt đầu động đũa. Anh ta bỗng cảm thấy mình cần phải tìm hiểu thêm về hai cấp dưới này, bèn nói với Tiểu Triệu: “Tôi còn có việc, hôm nay không ra ngoài nữa.”

“Ồ, được.” Đám người kia ầm ĩ rời đi. Riêng Trương Minh Nghi chốc chốc lại ngoái đầu nhìn, thật sự không hiểu nổi tại sao Mạc Lâm lại đột nhiên có ý định ở lại công ty ăn cơm.

Còn hai người khác cũng đang cảm thấy khó hiểu, đó là Chung Mạn và Lục Hữu Lương.

Ở lại công ty ăn cơm vốn chỉ có hai người họ. Bây giờ Mạc Lâm lại tự dưng xuất hiện, chức vụ của anh ta còn cao hơn họ, khiến họ không thể không để ý tới, nhưng cũng không biết phải nói gì với anh.

Chung Mạn và Lục Hữu Lương âm thầm liếc nhìn nhau một cái, cùng quyết định vùi đầu vào ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-63.html.]

Mạc Lâm nhấc điện thoại gọi điện đặt cơm. Trong lúc chờ đợi quá rảnh rỗi, anh ta bắt đầu gợi chuyện với hai người: “Cơm hộp của hai người đều là tự mình chuẩn bị sao?”

Im lặng mất một giây, Lục Hữu Lương trả lời trước: “Tối hôm qua nhà tôi ăn gì thì hôm nay tôi ăn nấy.”

Trả lời xong, không khí lại tiếp tục chìm vào im lặng.

Chung Mạn vẫn cứ vùi đầu vào ăn cơm, không để ý thấy Mạc Lâm đang nhìn mình. Mãi tới khi Lục Hữu Lương lặng lẽ dẫm lên chân cô một cái, cô mới như bừng tỉnh trả lời: “À, không phải.”

Hộp cơm này là do sáng nay Diệp Minh Hi đưa tận tay cô trong lúc cô vẫn đang dây dưa không dứt với Chu Công*.

(*Trung Quốc có cách nói “đi gặp Chu Công”, ý chỉ việc đi ngủ.)

Mạc Lâm vẫn chưa đáp lời, Lục Hữu Lương ngồi cạnh đã ngạc nhiên kêu lên: “Em sống một mình, không phải em làm thì ai làm?! Chẳng lẽ trong nhà em có nàng tiên ốc xuất hiện?”

Chung Mạn bực bội liếc anh ta một cái, “Là em họ em đấy. Gần đây nó tới thành phố học, tạm thời sống ở nhà em.”

“Sao anh chưa từng gặp?” Lục Hữu Lương càm ràm một câu, lại hỏi. “Em họ em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sao anh lại phải gặp chứ, em và anh thân quen lắm sao?” Cô trợn mắt lườm Lục Hữu Lương một cái, lại gắp một miếng thịt vịt vị mật ong vào miệng, sau đó mới thong thả nói: “Nó 15 tuổi.”

“Nhỏ vậy sao?” Lục Hữu Lương không tin nổi, ngạc nhiên thốt lên. Để chứng thực độ chính xác của câu nói này, anh ta  gắp một miếng thịt vịt bỏ vào miệng nhanh như chớp, nhai hai miếng rồi lắc đầu. “Không thể nào, đừng nói là đứa trẻ 15 tuổi, đến anh cũng không nấu được ngon như này. Em mau khai ra, hộp cơm này mua ở đâu về vậy?”

Cô kéo hộp cơm về bên cạnh, định kéo xa khoảng cách với Lục Hữu Lương. “Đừng nói là 15 tuổi, với trình nấu nướng kém cỏi của anh đến 80 tuổi cũng không nấu nổi đâu.”

Lúc này Mạc Lâm nói xen vào: “Em họ cô chính là đứa bé lần trước tôi gặp sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tôi cũng giống Hữu Lương, tôi không tin. Đứa bé đó chỉ 10 tuổi là cùng, bảo 15 tuổi thì quá rồi đấy, càng không nói tới chuyện nấu được món ăn đủ sắc hương vị.”

“Trông không giống, nhưng nó 15 tuổi thật mà.” Cô ăn thêm hai miếng cơm, nói tiếp: “Tôi cũng thấy lạ vì sao nó không lớn được. Nếu tôi cũng không già đi như nó thì tốt quá.” Vừa nói xong thì thấy hai người đàn ông liếc nhìn nhau một cái, cùng lắc đầu cười khổ. Chung Mạn lập tức kháng nghị: “Tôi cũng chỉ nói thế thôi, hai người có cần như vậy không?” Cô nói xong còn hung hăng đẩy Lục Hữu Lương một cái, Lục công tử liền phối hợp làm ra vẻ mong manh yếu đuối ngã về phía sau. Ba người cùng cười phá lên, bầu không khí dần trở nên thoải mái, bả vai căng cứng của Chung Mạn cũng được thả lỏng.

Loading...