Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 266
Cập nhật lúc: 2025-02-21 17:48:26
Lượt xem: 2
Nghe đến đây, bác sĩ thực sự bị lay động, bày ra vẻ mặt khó xử nói: “Mấy cái đó tôi cũng không để ý, nhưng mà….chúng tôi đúng là nên đặt lợi ích của bệnh nhân lên hàng đầu.”
“Được, vậy một lúc nữa tôi sẽ mang ghi âm đến cho ông.”
“Được, cô cứ trực tiếp đến văn phòng gặp tôi.” Vị bác sĩ cao hứng đáp lại, trong đầu đã nghĩ đến luận văn nghiên cứu nên viết như thế nào.
Chung Mạn chạy đến trung tâm máy tính mua một cây bút ghi âm, nhưng cô bấm nút ghi âm được một lúc cũng không biết phải nói gì. Sau khi tìm một góc vắng người, ấp a ấp úng thật lâu, cuối cùng vẫn bắt đầu từ chuyện cũ mà tâm sự:
“Chị còn nhớ rõ lúc em vừa tới thành phố X, trông rất nhỏ con, cả người gầy tong teo mặc quần áo cũ nát. Khi đó mấy nữ sinh xung quanh đều nhìn em, còn kích động hét lên, nói em giống như thiên sứ. Bây giờ chị cũng giống bọn họ, cảm thấy em đúng là một thiên sứ từ trên trời hạ xuống, lhông phải vì em đẹp trai, mà bởi vì….”
Chung Mạn vừa nói liền không dừng lại được. Cô không ngờ bản thân lại nhớ rõ những chuyện liên quan đến Minh Hi như vậy. Dường như những hình ảnh này đã khắc sâu vào trong tâm trí của cô, chẳng cần cố gắng dùng sức mà từng hình ảnh cứ nhẹ nhàng hiện ra như thước phim tua chậm. Từng mảnh ghép kí ức cứ lần lượt tuôn ra, hoàn toàn không hề nghe theo sự khống chế của cô, từng điều nhỏ nhặt mà hai người dành cho nhau cũng theo đó lần lượt xuất hiện. Nhiều lần cô nghẹn ngào nức nở bật khóc, không thể không tạm dừng ghi âm, chờ khi cảm xúc ổn định mới tiếp tục lại.
Bút ghi âm được bác sĩ dùng thuốc khử trùng mang vào phòng của Minh Hi, đặt bên cạnh cậu bật lên. Cứ như vậy, giọng nói của Chung Mạn văng vẳng trong đó suốt một ngày, hai ngày, ba ngày,…
Mỗi khi ghi âm xuất hiện tiếng khóc hoặc tiếng cười của Chung Mạn, máy đo sóng điện não của Minh Hi đều nhảy lên mãnh liệt. Nhịp tim của cậu cũng vì vậy mà đập nhanh hơn bình thường.
Mạn Mạn, em cũng nhớ rõ khung cảnh chúng ta cùng chơi trò chơi trong vườn, nhớ rõ những con bướm sặc sỡ bay lượn, nhớ rõ cuộc sống an nhàn tự tại của đàn cá trong hồ nước. Quan trọng nhất là em vẫn nhớ rõ chị chia phần cơm của mình cho em, còn mình thì tự ăn phần đã nguội lạnh…
“Mạn Mạn, đừng khóc, bảy năm kia em cũng không khổ sở như vậy, bởi vì em biết chị vẫn luôn nhớ em. Chị cất giữ những bài báo về em, em đều đã thấy được. Kì thật chúng ta chưa từng tách ra, chị vẫn luôn ở bên em, cùng em từng bước trưởng thành…..”
Nhưng tiếng khóc của Chung Mạn vẫn quanh quẩn bên tai cậu.
Mạn Mạn, sao chị vẫn còn khóc?
“Bác sĩ, số liệu của bệnh nhân giường số 3 có dấu hiệu khác thường!” Cô y tá chăm sóc Minh Hi hớt hải lao vào phòng trực của bác sĩ.
“Cái gì?!” Bác sĩ lập tức đứng lên chạy về phía phòng chăm sóc tích cực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-266.html.]
Mạn Mạn, có người ăn h.i.ế.p chị phải không?!
“Sóng điện não và nhịp tim đập đều phản ứng mãnh liệt…..Là tại vì tiếng khóc này sao? Mau, mau mở to đoạn ghi âm này lên!”
Y tá mau chóng làm theo. Chung Mạn ở bên ngoài nhìn thấy một đám người bận rộn sốt sắng ở bên giường Minh Hi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm giác vừa mừng vừa lo ập đến. Cô gấp đến mức dán sát tai vào cửa thủy tinh, hận không thể có thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ*, để có thể biết rõ ràng tình huống bên trong.
*Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ: 2 vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió.
Đừng khóc, Mạn Mạn, đừng khóc…..
“Mở lớn hơn chút nữa!”
Đến mức này, ngay cả Chung Mạn đứng bên ngoài cũng nghe được tiếng khóc của chính mình.
Các số liệu trên điện tâm đồ liên tục biến đổi dữ dội.
“Mở lại ghi âm lần nữa, mở âm lượng lớn nhất đi!”
Mọi người nhìn chằm chằm vào tình huống hiện tại, không một ai lên tiếng. Cuối cùng, bọn họ đã nhìn thấy mặt nạ bảo hộ trong suốt xuất hiện một làn hơi trắng mờ mờ ảo ảo.
“Có phải bệnh nhân đã tỉnh lại hay không?” Một y tá cất tiếng hỏi, bác sĩ lấy từ trong túi ra một cái đèn pin nhỏ, kéo mi mắt của Minh Hi ra soi vào bên trong nhãn cầu.
“Mạn Mạn….”
“Bệnh nhân nói chuyện rồi!” Người bị cô y tá vừa rồi hỏi đến tận bây giờ mới trả lời: “Tỉnh, tỉnh rồi!”
Bên ngoài, Chung Mạn nhìn thấy mọi người đột nhiên im lặng, gấp đến mức muốn trực tiếp mở cửa chạy vào trong. May thay có một y tá nhớ ra ngoài cửa còn có người nhà đang chờ, quay lại nhìn Chung Mạn cười nói “Tỉnh rồi!” Nhìn khẩu hình của y tá, hai chân Chung Mạn mềm nhũn ngã xuống đất, nước mắt rơi lã chã.
Rốt cục, sau mười lăm ngày hôn mê, Diệp Minh Hi đã tỉnh lại, trở về với thế giới của cô…