Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-02-21 17:48:07
Lượt xem: 2
Chung Mạn đứng đó không lâu thì điện thoại George rung lên. Cô ngẩng đầu nhìn bảng thông báo trên tường “Làm ơn tắt máy, để không ảnh hưởng đến các thiết bị y tế”, sau đó dùng ánh mắt giết người trừng mắt nhìn George đang mải nghe điện thoại mà không để ý đến phản ứng cô. Cô thấy anh ta chỉ nói qua loa vài câu rất nhanh liền tắt máy. Chung Mạn đang định nhắc nhở George thì anh ta đã đi về phía cô và nói:
“Phóng viên đã đánh hơi được tin tức, thậm chí có vài người đã chờ sẵn ngoài bệnh viện. Đã vậy còn có một đám đang trên đường kéo tới, ít nhất cũng ba bốn chục người.”
“Nếu như vậy… liệu có ảnh hưởng gì đến Minh Hi không?” Chung Mạn nhẹ nhàng hỏi, tựa như sợ làm ồn đến Minh Hi đang say ngủ trong phòng thủy tinh.
“Cậu ấy ngăn người khác bỏ thuốc phụ nữ, vừa hay tạo nên hình tượng chính nghĩa, trở thành anh hùng làm việc tốt. Nhưng dù sao thương tích cũng nặng như vậy, trong thời gian dài sẽ không thể làm việc, ảnh hưởng đến độ nổi tiếng là không thể tránh khỏi. Cô cũng biết ngành công nghiệp giải trí này đào thải rất nhanh, tre già măng mọc là chuyện bình thường. Hơn nữa bây giờ tre vẫn còn đó mà măng đã mọc chi chít rồi, đừng nói nửa năm, chỉ cần không xuất hiện một tháng thôi là người xem đã quên mất cô là ai. Rất nhiều người mẫu cũng vì lý do đó mà phải bất lực rút lui khỏi giới.”
Trái tim Chung Mạn co thắt lại. Cô biết hành động của Minh Hi là đúng, nhưng cô thà hi vọng cậu sẽ không xuất đầu lộ diện vạch trần tên kia, như vậy thì sẽ không bị thương, lại càng không phải bị rất nhiều ống dẫn cắm vào người mà nằm bất tỉnh nhân sự trên giường bệnh như, sự nghiệp cũng sẽ không bị ảnh hưởng…
Nếu không phải vì cô oán trách cậu, thì liệu cậu có vì cảm thấy tội lỗi mà mạnh mẽ ngăn cản người khác bỏ thuốc không?
Thậm chí, nếu không phải vì cô nhẫn tâm đuổi cậu đi, thì có lẽ bây giờ cậu vẫn đang khỏe mạnh vui vẻ ở nhà cô, cần gì phải đến quán bar đầy sóng gió kia.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô hiểu ra lý do tại sao Diệp Minh Hi lại đến quán bar.
“Mạn Mạn, thì ra sau khi uống say là có thể nhìn thấy chị…..”
Những lời cậu từng nói vang lên trong đầu cô, nước mắt trước đó đã ngưng bây giờ lại mất khống chế mà tuôn ra.
Tên ngốc này! Minh Hi em đúng là tên ngốc mà!
Cô áp tay lên tấm kính thủy tinh, đầu ngón tay truyền đến sự lạnh lẽo trái ngược hoàn toàn với những giọt nước mắt nóng hổi trên mặt cô. Nhưng Chung Mạn không hề cảm thấy sự thay đổi nhiệt độ trên người mình mà chỉ nhìn chằm chằm Diệp Minh Hi đang nằm bên trong vẫn chưa tỉnh lại được. Trong lòng cô không ngừng tự trách cứ bản thân.
Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-264.html.]
Tại sao cô lại hồ đồ đến vậy, chỉ vì sự áy náy trong quá khứ mà từ bỏ tương lai tốt đẹp của hai người bọn họ?
Tại sao cô lại vì lỗi lầm bảy năm trước mà tra tấn cậu nhiều đến như vậy? Rõ ràng cậu đã rất hối hận rồi cơ mà?
Tại sao cô không thể buông tha quá khứ mà trân trọng hiện tại?
Ánh mắt của cô vẫn dừng lại trên cơ thể của người đàn ông trong phòng bệnh, hận không thể có khả năng độn thổ xuyên tường để đi xuyên qua cửa thủy tinh đến bên cạnh cậu, bầu bạn với cậu, ghé sát vào lỗ tai khẽ gọi tên cậu, sau đó nói cho cậu biết cô sẽ không bao giờ, không bao giờ rời khỏi cậu nữa, không bao giờ…..
Nhìn vào bóng hình mơ hồ bên trong lớp cửa kính, Chung Mạn thầm tuyên thệ trong lòng: “Minh Hi, em đã đợi chị suốt bảy năm, lần này đến lượt chị đợi em. Cho dù là ai, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng không bao giờ….có thể tách chúng ta ra được nữa!”
Người đang nằm trên giường bệnh, bị bao vây bởi đủ loại các thiết bị y tế kia, vẫn đang say ngủ.
※※※※※
Cho dù chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn cậu, Chung Mạn vẫn xin nghỉ phép ở công ty. Mỗi ngày cô đều canh giữ ngoài cửa, ngắm nhìn Diệp Minh Hi đang ngủ say.
Cô tin rằng dù cậu đang hôn mê nhưng vẫn sẽ cảm nhận được cô đang ở ngay gần bên cạnh cậu, một lòng một dạ chờ cậu tỉnh lại.
Về phần công việc và độ nổi tiếng của Minh Hi, cô suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng quyết định thường xuyên cập nhật tin nhắn weibo của Minh Hi dưới danh nghĩa người thân bạn bè, cập nhật tình trạng của cậu và đăng lên những tấm ảnh cậu đã chụp trong quá khứ. Cô đang cố gắng giúp cậu duy trì độ nổi tiếng và thu hút sự quan tâm của người hâm mộ.
Trong nháy mắt đã qua ba ngày, cũng có vài người đến thăm bệnh. Lục Hữu Lương thấy cô quá mức tiều tụy, nhịn không được mở miệng khuyên bảo: “Em phải giữ gìn sức khỏe cho tốt. Nếu Minh Hi nhìn thấy em như này thì sẽ rất lo lắng.”
“Em biết rồi.” Chung Mạn qua loa gật đầu, vẫn cứ duy trì ăn ba bữa trong bệnh viện, thậm chí buổi tối còn ngồi trên ghế dài trong hành lang bệnh viện mà chợp mắt. Trừ phi cần dùng đến máy tính xử lý chuyện gì đó, còn lại cô nhất quyết không rời đi một bước. Cuối cùng, ngay cả George vốn còn giận vì đêm đó Chung Mạn không nghe điện thoại cũng phải mở miệng khuyên: “Cô về nhà ngủ một chút đi, tôi thay cô trông chừng cậu ấy.”
Chung Mạn vẫn lắc đầu từ chối.