Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 258
Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:54:43
Lượt xem: 2
Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng day dứt quyến luyến của cậu khiến cô cảm nhận sâu sắc được sự sợ hãi tuyệt vọng mãnh liệt của cậu. Cô biết cậu đang rất sợ, hiểu được cậu đã vô cùng hối hận và lo lắng. Những giọt nước mắt đau lòng lăn dài trên má cô. Cuối cùng, cô khẽ hé mở đôi môi, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Minh Hi như muốn trấn an tâm tình nôn nóng hoảng sợ, muốn giảm bớt khát vọng cuồng nhiệt của cậu.
Cô không ngờ hành động này lại thúc đẩy dục vọng đang mất khống chế vì men rượu của Minh Hi vô cùng mãnh liệt. Bàn tay không thỏa mãn với sự ôm ấp nhẹ nhàng, môi cậu vẫn quấn quít với môi cô, dần dần đốt lên một ngọn lửa hùng hực nóng bỏng trong cơ thể cô. Mặc dù Chung Mạn không uống rượu cũng có cảm giác như bản thân mình đã say rồi. Đầu óc tựa hồ không xác định được phương hướng, chỉ có thể dựa vào bản năng và cảm giác mà theo sát mọi động tác của Minh Hi. Vốn cậu đã bị tác dụng của cồn làm cho hoàn toàn mất kiểm soát, cả cơ thể chỉ tự vận hành theo bản năng nguyên thủy. Hiện giờ trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải mau chóng phá giải nội tâm bất an thấp thỏm của mình, muốn cùng cô hòa hợp mãi không rời.
Quần áo giờ đây đã không còn là vướng bận. Bàn tay to lớn thô ráp của cậu mơn trớn tấm lưng trần của cô, cảm giác ấm áp nhưng mát lạnh khiến cô run rẩy từng trận. Hẳn là nhận thấy được phản ứng của cô, tay cậu càng cố tình lướt qua tấm lưng hết lần này đến lần khác, làm cho cô càng thở gấp, âm thanh rên rỉ ở cổ họng suýt chút nữa đã thoát ra.
Tiếng hừ nhẹ của cô làm cho Minh Hi ý loạn tình mê, đôi môi lại dây dưa ngậm lấy môi cô. Bàn tay không chỉ xoa xoa lưng cô mà còn dần dần lướt xuống phía dưới. Cảm giác được hành động của cậu, cô liền bị thôi thúc mà chủ động môi lưỡi dây dưa. Bản thân cô cũng không biết hành động này là muốn phân tán lực chú ý của Minh Hi hay là của chính mình. Nhưng nó lại khiến cô rơi vào hỗn loạn sâu sắc, vật lộn giãy giụa trong sự mê hoặc trầm luân.
Đang lúc bọn họ tứ chi dần đan xen vào nhau, âm thanh mê dại quyến rũ đột ngột xuyên qua linh hồn đ.â.m thẳng vào lý trí của Chung Mạn. Cơn ác mộng quen thuộc lại hiện ra trong tâm trí cô, khiến cô lập tức đẩy Minh Hi ra theo bản năng. còn chính mình thì lảo đảo ngã xuống giường. Cô bỗng nhiên nhìn thấy chính mình của bảy năm về trước, phát hiện hành động bây giờ cùng với hình ảnh khó coi của bảy năm trước cũng không khác là bao. Hoàn cảnh tương tự, cùng một cái giường, cùng một người, cùng bộ dạng nhếch nhác của bản thân, trên người cũng có những dấu hôn ám muội của Minh Hi …
Duy chỉ có một điểm khác biệt, lần này là cô hoàn toàn tự nguyện mà không phải là do tác dụng của thuốc!
Toàn thân cô không khống chế được mà run rẩy không ngừng, tựa như đang bị khí lạnh nơi Bắc Cực xâm nhập vào toàn thân. Cô vậy mà lại, mà lại…..
Chẳng lẽ cho dù không bị bỏ thuốc, cô vẫn có thể cùng Minh Hi triền miên mà ý loạn tình mê được sao?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-258.html.]
Chẳng lẽ chuyện của bảy năm trước, cô không phải hoàn toàn là người bị hại? Phải chăng cô cũng có nửa phần trách nhiệm?!
Cô chỉ trích và đổ mọi lỗi lầm cho Diệp Minh Hi là đúng hay sai? Rốt cuộc tình cảm cô dành cho Mạc Lâm là gì?!
Đột nhiên mất đi cảm giác ấm áp, bàn tay của Diệp Minh Hi quờ quạng trong không trung như muốn nắm lấy thứ gì đó. Cảnh tượng kích thích nhưng day dứt đầy tự trách lại hiện về làm cho Chung Mạn chịu không được mà chạy thẳng về phòng của mình, đóng sầm cửa lại. Cô bất lực ngồi xổm xuống, sau lưng là tấm ván cửa lạnh lẽo, đem mặt mình chôn sâu vào hai đầu gối, giống như làm vậy có thể bảo vệ cô, ngăn cách mọi ưu phiền.
“Tiểu Mạn, cô làm sao vậy?” George vừa từ phòng tắm đi ra liền thấy Chung Mạn biểu tình khác thường chạy về phòng, còn Diệp Minh Hi vẫn nằm trên giường mê man bất tỉnh, liền lo lắng gõ cửa hỏi thăm cô.
“Anh đưa Minh Hi về đi. Chuyện đêm nay cậu ấy đến đây một chữ cũng đừng nhắc lại, đừng để cậu ấy biết.” Âm thanh của Chung Mạn sau cánh cửa gỗ truyền đến, khàn khàn mà nặng nề.
George khó hiểu gãi đầu, anh ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng Chung Mạn đã nói vậy, anh ta chỉ có thể đồng ý. “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
Không thấy Chung Mạn đáp lại, George thở dài, đi đến giường dành cho khách thì thấy Minh Hi quần áo xộc xệch đầy ám muội. Khuôn mặt anh ta thoáng chốc khẽ đỏ, anh ta còn có thể nhìn thấy dấu hiệu động tình của Minh Hi…. Rốt cuộc đêm nay anh ta đưa Minh Hi đến đây là đúng hay sai?
Tiếng đóng cửa truyền đến, Chung Mạn vẫn như cũ không nhúc nhích, ánh mắt vô định nhìn vào bóng tối của đêm đen. Trong đầu cô giờ đây tràn ngập suy nghĩ rối bời, cả đêm mất ngủ.