Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 256
Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:54:18
Lượt xem: 0
Nghĩ như vậy, cậu hiểu được năm đó bản thân sai trái đến cỡ nào. Cậu ân hận vô cùng, tự hỏi tại sao năm đó không nghĩ đến tương lai có thể làm tổn thương đến cô? Tại sao không nghĩ đến điều đó sẽ ám ảnh dày vò cô đến mức nào? Sao không nghĩ đến việc Mạc Lâm vẫn sẽ kiên trì kết hôn với cô, dẫn đến cả ba đều trở thành kẻ thua cuộc?
Không thể không thừa nhận cô đã nói rất đúng, cậu là kẻ vô cùng ích kỉ.
Nhưng bảo cậu cứ như vậy mà buông tay như vậy, cậu thực sự không làm được.
Cậu mở điện thoại tìm kiếm số của một người mà trước giờ chưa từng gọi đến. Sau một hồi suy tư, cuối cùng cậu cắn răng quyết định quay số.
Tuy người này là điều khó khăn nhất, nhưng đây cũng là tia hy vọng cuối cùng của cậu.
Chung Mạn thực sự không ngờ rằng, người thứ ba mà Minh Hi tìm kiếm sự giúp đỡ, cũng là tia hy vọng cuối cùng của cậu kia, lại chính là mẹ ruột của cô!
Vốn cô cũng không nghĩ tới việc Minh Hi sẽ nhờ vả mẹ mình. Nhưng đến khi mẹ cô gọi điện bảo: “Con xin nghỉ vài hôm cùng Minh Hi về nhà ăn cơm đi.” Cô đã biết chắc chắn là mẹ cô bị Minh Hi nhờ vả.
Mặt cô tối sầm lại, hạ giọng hỏi: “Minh Hi đã nói gì với mẹ?”
“Mẹ thấy nó đã thoát ra khỏi người họ hàng ghê tởm kia, nên muốn bảo nó cùng về ăn một bữa coi như chúc mừng.” Mẹ Chung tứ lạng bạc thiên cân*: “Làm sao vậy, con cãi nhau với nó à?”
*Tứ lạng bạc thiên cân: bốn lạng địch ngàn cân( ý nói lấy ít địch nhiều, cũng tương tự câu “lấy trứng chọi đá” của Việt Nam)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-256.html.]
“Cậu ấy thật sự không đến tìm mẹ sao?” Chung Mạn biết rõ những mánh khóe của mẹ cô, nếu đã không chịu trả lời thì phải truy hỏi cho ra nhẽ.
“Ay da, Mạn Mạn à.” Mẹ Chung thấy không giấu được nữa bèn thở dài nói: “Đúng là nó có tới tìm mẹ, ở lì tận ba ngày chỉ để cầu xin mẹ giúp đỡ.”
“Cậu ấy đã nói gì với mẹ?!” Không phải là nói thẳng ra hết đấy chứ?!!
“Mẹ có gặng hỏi vài lần nhưng nó nhất quyết không chịu nói lý do, chỉ một mực cầu xin mẹ giúp đỡ. Thậm chí nó còn quỳ ngoài cửa lớn suốt một đêm, may là nơi này hẻo lánh nên không có phóng viên xuất hiện, bằng không sau này nó cũng khó sống nổi.”
Chung Mạn nhớ đến bên ngoài cửa lớn nhà mình toàn là đá vụn, bình thường mang giày mang dép đi qua còn có chút gập ghềnh khó chịu, vậy mà cậu lại quỳ ở đó tận một đêm! Không lẽ cậu không cần hai đầu gối nữa hay sao?!!
Thấy con gái im lặng không nói, mẹ Chung lại sốt sắng khuyên nhủ:
“Con gái à, hiện tại mẹ nhìn nó cũng thấy đáng tin cậy. Nó vì con, ngay cả sức khỏe cũng không thèm để ý. Rốt cuộc nó đã gây ra chuyện gì mà làm đến mức này rồi con vẫn không chịu tha thứ vậy hả? Đúng là trước kia mẹ nhìn nó không vừa mắt, Nhưng giờ thực sự bị nó làm cảm động rồi, cũng muốn giúp nó nói với con vài câu. Trước kia con vì nó mà muốn bỏ nhà đi, chứng tỏ con rất yêu nó. Cho nên bây giờ dù có xảy ra chuyện gì cũng nên từ từ nói chuyện mới phải. Mẹ nghĩ bây giờ nếu con kêu nó quỳ bàn chông hay là nuốt mảnh thủy tinh gì đó thì nó cũng không ngần ngại mà làm đâu.”
“Mẹ, việc này không đơn giản như vậy đâu.”
“Khi giải quyết một chuyện gì đó, trước tiên phải hiểu rõ bản thân mình muốn gì đã. Bây giờ con đuổi người đi, điện thoại cũng không chịu nghe thì có thể giải quyết được gì không? Lúc trước quần áo bẩn không con chịu giặt, thế là con mang đống đồ dơ đó giấu dưới gầm giường, nghĩ rằng chỉ cần không nhìn thấy thì chính là sạch sẽ. Sau đó con bị mẹ mắng cho một trận mới lặng lẽ mang bỏ vào giỏ đồ dơ, tưởng rằng thần không biết quỷ không hay. Tại sao con không tìm mẹ thương lượng, sao không thể nói một câu “Mẹ, quần áo con bẩn rồi, mẹ có thể giặt hộ con không?” Con bịt tai trộm chuông vì sợ mẹ sẽ càm ràm la mắng sao? Con gái ngoan, gặp chuyện thì phải chủ động đối mặt giải quyết, đừng ngại phiền toái, phải hiểu rõ bản thân muốn gì, nói cho Minh Hi hiểu. Nếu nó đồng ý và thông cảm cho con thì mọi chuyện xem như xong. Nhưng nếu nó không chịu hiểu thì con phải hỏi xem nó muốn như thế nào, suy nghĩ của nó là gì, chứ đâu thể bỏ qua một bên mà không giải quyết như vậy được.”
Mẹ Chung nói xong một hơi lại đổi lấy một tràng im lặng của Chung Mạn. Nghe mẹ nói vậy, cô mới thấy bản thân đúng là giống y như lời mẹ nói. Cô luôn che giấu những điều cô không dám đối mặt. Bảy năm trước giả bệnh mất trí nhớ cùng Mạc Lâm kết hôn, không dám đối diện với tình yêu của Minh Hi. Bảy năm sau đuổi Minh Hi đi, không dám đối mặt với sự theo đuổi của cậu. Bây giờ đối với cậu lại không thèm quan tâm, không đám đối mặt với những mâu thuẫn trải dài trong lòng mình suốt bảy năm qua.
“Dạ. . . . . .” Chung Mạn thực sự không biết nên trả lời như thế nào.