Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 252

Cập nhật lúc: 2025-02-20 10:45:07
Lượt xem: 0

“Cậu hối hận thì sao? Bởi vì cậu hối hận mà tôi phải tha thứ cho cậu à? Bởi vì cậu hối hận mà tôi phải xem như chưa từng xảy ra chuyện gì hay sao?” Sự áy náy với Mạc Lâm, sự dại dột nhận thức không rõ ràng của chính mình, còn cả nỗi thất vọng với Diệp Minh Hi, tất cả đều cuồn cuộn trong trái tim cô. Chung Mạn tức giận đến mức trái tim gần như sắp nổ tung. “Cậu đi ngay đi, đừng bắt tôi phải nói ra những lời tàn nhẫn!”.

“Em không đi!” Diệp Minh Hi vẫn quỳ trên mặt đất như cũ. Cậu biết nếu cậu thật sự rời đi, mối quan hệ này sẽ không còn cách nào cứu vãn nữa. Cậu biết Chung Mạn ăn mềm không ăn cứng, cố gắng làm dịu lại cảm xúc đang phun trào cuồn cuộn trong mình, nhẹ nhàng nói: “Mạn Mạn, khi đó em còn nhỏ, cái gì cũng không biết. Chỉ vì một lòng một dạ muốn ở bên cạnh chị mà làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.” Diệp Minh Hi lại từ từ tiến tới gần Chung Mạn, khẽ níu lấy cánh tay của cô, ngẩng mặt thỉnh cầu, đôi mắt ngập tràn sự chân thành. “Em thật sự đã nhận ra sai lầm của mình rồi, chẳng lẽ chị không thể cho em một cơ hội để sửa chữa sao? Chị nói đi, chỉ cần không rời xa nhau, chuyện gì em cũng có thể làm!”

Chung Mạn thực sự rất muốn mềm lòng, nhưng khi nghĩ đến Mạc Lâm cô lại không thể cho phép mình làm vậy. Anh ấy đã nhìn thấy cô và Minh Hi dây dưa trên giường nhưng vẫn không nói gì mà đồng ý kết hôn với cô, nghĩa là anh ấy tin tưởng cô không có tình cảm đặc biệt với Minh Hi. Anh ấy tin rằng chỉ vì tác dụng của thuốc nên cô mới làm như vậy, cũng không hề để ý đến việc cô có còn trinh trắng hay không. Anh ấy vẫn luôn tin tưởng rằng cái gì cô cũng không nhớ nên cho dù biết tất cả, nhưng sau khi kết hôn anh ấy cũng không hề nhắc đến, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô cẩn thận. Bởi vì anh ấy biết một khi bị vạch trần thì Chung Mạn sẽ hận Diệp Minh Hi và tự trách bản thân, chình vì thế mà anh ấy lựa chọn giấu giếm đến cùng.

Nhớ đến sự bảo vệ chăm sóc bao nhiêu năm qua và lòng tin của Mạc Lâm dành cho cô, cô còn hận không thể tát mình một cái thật đau, chứ đừng nói đến người đang quỳ dưới gối kia..

“Tôi chỉ muốn cậu làm một điều duy nhất, đó là lập tức rời đi”. Thấy Diệp Minh Hi lại muốn mở miệng, cô lập tức chặn lại: “Chẳng phải cậu nói vì tôi cậu có thể làm bất cứ điều gì sao? Đến một việc nhỏ bé như này mà còn không làm được, thì cậu dựa vào đâu mà muốn tôi tin tưởng cậu?”

Diệp Minh Hi im lặng một hồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu nói: “Bảy năm khiến em biết yêu một người là như thế nào, em chỉ cần chị hạnh phúc. Em xin lỗi vì những hành động trước đây đã làm chị tổn thương. Nếu chị vẫn khăng khăng muốn em rời đi thì em sẽ đi, em không muốn thấy chị không vui. Nhưng em sẽ không bỏ cuộc, trừ khi c.h.ế.t đi, bằng không em sẽ vẫn mãi đợi chị, đợi một ngày chị nguyện ý tha thứ cho em.” Diệp Minh Hi đứng lên, tham lam hít lấy một hơi. Cậu muốn nhớ kĩ mùi hương của cô, nắm chặt lấy hai bàn tay của cô như muốn lưu giữ chút hơi ấm khắc sâu vào trong lòng. “Mạn Mạn, quá khứ đã qua chúng ta không thể thay đổi. Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể quyết định tương lai. Em hi vọng chị sẽ không bị quá khứ che mắt mà bỏ qua hạnh phúc của chúng ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-252.html.]

Dứt lời, cậu nhìn Chung Mạn ba giây, cố gắng đem hình bóng của cô khắc sâu vào trong lòng. Sau đó, cậu đau lòng nhắm mắt lại, ép buộc bản thân buông tay cô ra, xoay người rời đi. Một đường đi thẳng không dám quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.

Cậu sợ một khi nhìn lại, chính mình sẽ không cách nào buông tay.

Nhìn thấy Diệp Minh Hi ngày càng đi xa, trong lòng Chung Mạn không nhịn được mà dâng lên cảm giác hoảng loạn. Rõ ràng người là do cô một mực đuổi đi, nhưng đến khi nhìn thấy cậu thật sự đi rồi, cô lại cảm thấy không nỡ. Đặc biệt là bóng dáng hiu quạnh đau khổ của cậu càng khiến lòng cô nhói đau. Những cảnh tượng đẹp đẽ trong sáu tháng qua, sự chăm sóc tận tình của cậu hiện lên trong đầu  thôi thúc cô mở miệng giữ cậu lại. Nhưng cứ mỗi lần muốn mở miệng, cô lại cảm thấy hổ thẹn với Mạc Lâm.

Cô chỉ có thể ép buộc bản thân dời tầm mắt đi nơi khác, sợ chính mình nhìn không đành, sẽ không kìm chế được mà làm chuyện gì đó. Ánh mắt cô rơi xuống mặt đất, những mãnh vỡ của cái cốc ban đầu trắng sáng đẹp đẽ những giờ đây lại trở nên đỏ thẫm quỷ dị, vài nơi còn có những vệt máu đỏ tươi. Đây chính là máu chảy ra từ chân và đầu gối Diệp Minh Hi, nhưng lúc nãy Diệp Minh Hi không phát hiện ra, cũng không hề cảm thấy đau đớn. Bởi vì chút đau đớn này so với việc luôn muốn ở bên Chung Mạn nhưng lại bị cô ép buộc phải rời đi mà nói, thì thật sự quá là nhỏ bé.

Tích tắc.

Cánh cửa lớn nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cách hai trái tim vốn vẫn luôn say đắm kề cận.

Loading...