Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-02-20 10:44:46
Lượt xem: 1
Tích tắc …tích tắc….
Đột nhiên có một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, phòng sách đang yên tĩnh vô cùng bỗng như bừng sống dậy. Mấy tờ giấy trắng trên bàn cũng bị cơn gió cuốn theo trong không khí uốn lượn nhẹ nhàng, theo làn gió xoay vài vòng rồi khoan thai rơi xuống đất, cách Diệp Minh Hi tầm hai bước chân.
Cậu đem toàn bộ sức lức toàn thân truyền vào đôi mắt, nhưng bóng đêm mờ ảo lại không cho cậu nhìn thấy rõ trên giấy viết gì.
Tích tắc…tích tắc…
Trên mặt bàn giờ đây đã trống không nhưng Chung Mạn vẫn cứ ngồi bất động, tầm mắt cũng không dời khỏi mặt bàn. Giống như gió chưa từng thổi qua, giống như tài liệu vẫn nằm ở trước mắt cô.
Tích tắc….tích tắc….
Trang giấy đang nằm trên mặt đất rất gần. Diệp Minh Hi không biết có nên cúi xuống nhặt tờ giấy hay không.
Tích tắc….tích tắc…
Ngay khi bàn tay của Diệp Minh Hy sắp chạm vào tờ giấy, giọng nói của cô vang lên phá tan sự yên tĩnh nãy giờ:
“Nói cho tôi biết, cậu có biết “magu” là cái gì không?”
Đoàng!
Tựa như tiếng chuông đòi mạng vang lên, thế giới trước mắt Diệp Minh Hi bỗng vỡ tan thành từng mảnh. Dường như tất cả mọi thứ tốt đẹp đều bị xé bỏ, bóng tối xấu xí lộ ra trước mắt.
Diệp Minh Hi bối rối chạy vọt vào trong phòng, mặc kệ những mảnh vỡ sắc nhọn đang đ.â.m vào bàn chân. Cậu vươn tay muốn chạm vào Chung Mạn gần ngay trước mắt nhưng không hiểu lại sao trở nên xa vời vợi. Chung Mạn khẽ ngước mắt nhìn lên, ánh mắt trong sáng nhưng lại lạnh lùng tựa như ánh chiều tà mất tích trong đêm tối, mạnh mẽ đánh mạnh vào trái tim cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-250.html.]
Cậu chột dạ, cánh tay cứng ngắc dừng lại trong không khí, không dám tiếp tục chạm vào cô. Hai người cứ như thế mà nhìn thẳng vào mắt nhau.
Đầu gối Diệp Minh Hi khẽ cong, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Chung Mạn. Cô cũng không cản cậu lại, trừ bỏ tầm mắt từ từ hạ xuống ra, các bộ phận còn lại trên người cô đều không nhúc nhích.
“Mạn Mạn . . . . .” Trong âm thanh của Diệp Minh Hi mang theo sự xầu xin, tay cậu lại tiến về phía trước muốn chạm vào tay của Chung Mạn đang đặt ở bên cạnh ghế dựa. Nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm được vào, tay cô đột nhiên giật ra giống như bị một con bọ cạp độc đ.â.m vào.
“Đừng động vào tôi!” Cô lớn tiếng quát cậu dừng lại.
Mới vừa nãy họ còn thân mật khăng khít, giờ phút này ngay cả đụng chạm cũng khó hơn lên trời. Mùi vị chua xót tràn vào trái tim Diệp Minh Hi. Cậu từ bỏ ý định chạm vào tay Chung Mạn, chỉ ngước mặt lên thành khẩn cầu xin:
“Mạn Mạn, em xin lỗi.”
Nghe được lời xin lỗi của cậu, Chung Mạn mím môi không nói. Đôi mắt cũng dời đi không thèm nhìn cậu cậu, trong mắt dần có hơi nước. Không ngờ sau đó cô lại nở nụ cười, khóe miệng bất chợt vang lên vài âm thanh, bên trong không có lấy nửa phần vui sướng, chỉ có sự thất vọng vô tận và trào phúng.
Cô khôi phục lại dáng vẻ trầm mặc, muốn nhìn Diệp Minh Hi nhưng vừa liếc mắt một cái đã chịu không nổi mà quay đi, chỉ có thể nhìn vào khoảng không đen tối bên ngoài cửa sổ.
“Mạn Mạn. . . . . .” Diệp Minh Hi lại cất tiếng khẩn cầu.
“Cậu đối xử với tôi như thế, cậu thật sự dám làm vậy. . . . . .” Dường như những lời nói này đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của cô. Cô không thể tiếp tục nói được nữa, ngồi xuống tựa lưng vào ghế, hít sâu một hơi. Thế nhưng sự khó chịu trong lòng vẫn không giảm đi một chút nào. Biết Diệp Minh Hi còn đang quỳ trước mặt mình, cô nhắm mắt lại suy sụp nói: “Cậu đi đi, tôi cần thời gian để suy nghĩ về tất cả những điều này.”
“Mạn Mạn, lúc ấy em chỉ muốn giả vờ, chưa bao giờ có ý định muốn làm thật. . . . Chị biết đó, cuối cùng em cũng không làm gì cả. Em chỉ muốn làm cho Mạc Lâm biết khó mà lui, em sợ chị sẽ rời bỏ em! Khi đó chị đã có ý định gả cho Mạc Lâm rồi, chẳng lẽ em phải trơ mắt nhìn chị bởi vì áp lực xã hội mà phải gả cho anh ấy sao?!”
Thuốc là do cậu mua về, nhưng cho tới bây giờ cậu chưa từng có ý định diễn giả thành thật, bởi vì trong lòng cậu biết rõ đây là một việc làm không hề tốt đẹp. Cậu làm vậy chỉ vì muốn làm cho Mạc Lâm nao núng mà lùi bước. Cho nên ngày đó tuy cậu đã nói với Mạc Lâm rằng “Mạn Mạn đã là người của tôi”, nhưng thật ra cậu đã rất nghiêm khắc khống chế dục vọng của mình, chưa từng làm cái việc xấu xa kia với Chung Mạn.
“Đừng nói nữa, cậu đi ngay cho tôi.” Chung Mạn hít một hơi thật sâu, hai mắt vẫn không thèm nhìn Diệp Minh Hi, bình tĩnh nói: “Đi, ngay!!!”