Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-02-20 10:44:01
Lượt xem: 2

Biết là cô nói có lý nhưng cậu thật sự không muốn tiếp tục chờ đợi thêm nữa! Nghe giọng điệu này của cô thì dường như cũng đã đồng ý rồi, chỉ sợ bị truyền thông đeo bám thôi. Vì vậy, cậu lại tiếp tục dùng giọng nói ấm áp thủ thỉ bên tai cô, nói về chuyện khi kết hôn thì ở chỗ nào, nói cô phải đồng ý đêm nay mở một bữa tiệc lớn, cô chỉ cần gật đầu là có ngay một cái máy gọt táo miễn phí rồi. Còn nói về sau, nếu như có thêm nhiều cái ghế bị bẩn cậu cũng có thể rửa sạch toàn bộ,…

Chung Mạn buồn cười nghe cậu lảm nhảm một hồi. Thấy cô vui vẻ, biết cô thích như vậy, cậu càng lớn tiếng trêu đùa hơn. Mỗi câu đều kèm theo câu hỏi “Lấy em nhé?”, hỏi tầm vài chục lần, Chung Mạn cũng cảm thấy mềm lòng. Tuy tạm thời không thể đồng ý kết hôn nhưng cũng nghĩ xem nên làm gì để đền bù tổn thất cho cậu.

“Hay là chị dọn dẹp phòng sách cho em dùng nhé?”

Tuy rằng Minh Hi đã có chìa khóa nhà Chung Mạn, nhưng căn phòng của riêng mình cậu cũng không có. Đồ đạc của cậu đành phải để ở phòng khách.

Đối với chuyện phòng ốc, Chung Mạn rất cố chấp. Cho dù ở thành phố X vất vả thế nào cô cũng muốn có một căn nhà nhỏ dành riêng cho mình. Phòng sách mà cô nói tới chính là phòng của Mạc Lâm, trong phòng vẫn còn giữ lại toàn bộ đồ của anh. Cánh cửa phòng vốn luôn được khóa lại. Điều này chứng tỏ, Mạc Lâm có lực ảnh hưởng rất lớn với cô. Vậy mà bây giờ, cô lại nguyện ý dọn dẹp căn phòng đó cho cậu dùng, chẳng khác nào chính thức nguyện ý cho cậu thay thế vị trí của Mạc Lâm mà bước vào cuộc sống của cô. Việc này có ý nghĩa rất lớn đối với cậu.

“Được.” Cậu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Dù sao giường của chị cũng trống một nửa, có cần dọn dẹp một chút không?”

“Cút!” Cô cười cười đẩy cậu ra. “Chị đi dọn dẹp phòng sách đây.”

Nghe vậy, Diệp Minh Hi lập tức nghe lời thả cô ra. Chung Mạn lấy chìa khóa mở cửa phòng, tìm hai thùng lớn để đựng những đồ vật trước kia, cái nào không còn dùng được nữa thì trực tiếp vứt đi. Việc này Diệp Minh Hi không giúp được. Cô sợ cậu làm vướng chân vướng tay nên đuổi cậu ra ngoài. Trước khi trở lại phòng khách, cậu còn cố ý chạy vào bếp rót cho cô một chén trà.

“Em để trà ở đây, cẩn thận đừng đụng phải đấy.”

“Biết rồi.” Chung Mạn bật cười đuổi cậu đi: “Em coi chị là đứa trẻ ba tuổi đấy hả?”

Hơn một tiếng sau, trong phòng sách truyền ra tiếng thủy tinh bị vỡ vụn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-249.html.]

“Đứa trẻ ba tuổi này, tại sao lại không cẩn thận như vậy?” Diệp Minh Hi mỉm cười trêu chọc đi vào trong phòng sách. Chung Mạn vẫn như cũ không quay đầu lại.

Ánh chiều vàng nhàn nhạt bao phủ hơn nửa căn phòng, trên mặt đất tựa như bức tranh bị phân ra rõ ràng hai giới tuyến. Chung Mạn đang đứng ở chính giữa giới tuyến đó, chia cắt đường đi của các tia sáng, nửa người được bao phủ bởi ánh nắng rực rỡ, nửa người còn lại thì chìm nghỉm trong bóng đêm.

Chung Mạn ngồi trước bàn học, hai mắt nhìn chằm chằm vào một tập tài liệu. Dường như linh hồn của cô đã bị tờ giấy trắng này hút đi mất, trên mặt không có lấy một ý cười, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Diệp Minh Hi.

Tích tắc …tích tắc….tích…, chiếc đồng hồ trên tường vẫn đều đều xoay theo dòng chảy thời gian.

“Mạn Mạn?” Cậu lập tức thu lại nụ cười vừa nãy lại, cất tiếng gọi cô. Bởi vì nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Chung Mạn nên cậu lập tức dừng ở trước cửa phòng, không dám tự tiện đi vào.

Hình như Chung Mạn không nghe thấy cậu nói gì, tầm mắt vẫn đang dừng lại ở tờ giấy trắng trên bàn, có vẻ như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó rất nghiêm trọng.

Tích tắc…tích tắc…

Ánh chiều tà đánh không lại bóng tối dày đặc, từng bước từng bước lùi dần, mang đi ánh nắng còn sót lại trên người Chung Mạn. Sau đó phòng sách liền bị bóng đêm dữ dội nuốt chửng. Hai mắt của cô vẫn cứ dừng lại trên giấy, giống như không nhận ra trời đã tối sầm lại.

Diệp Minh Hi không biết tài liệu trước mặt Chung Mạn viết cái gì. Nhưng bất kể là bảy năm trước hay hiện tại, bất kể là đối mặt với bao nhiêu khảo nghiệm ác liệt, cho tới bây giờ, cậu cũng chưa từng thấy một Chung Mạn như vậy. Cô không nói chuyện, trong phòng sách tràn ngập một bầu không khí khác thường, có lạnh lùng, có tịch mịch, có trầm mặc, giống như sự yên tĩnh trước khi cơn phong ba bão táp xảy ra. Nhưng nó cũng giống như cảm xúc hối hận bi thương cực độ tạo thành trạng thái đờ đẫn như bây giờ.

Tích tắc…tích tắc….

Ly thủy tinh màu trắng sứ bỗng phát ra âm thanh bén nhọn, sau đó lại chìm vào yên lặng. Từng mảnh vỡ thủy tinh rơi loạn xạ trên mặt đất. Vốn là một cái ly nhỏ bé tinh xảo giờ phút này lại vỡ nát, mượt mà nhưng lại vô tình sắc bén.

Loading...