Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-02-20 10:43:49
Lượt xem: 2

Bị ép buộc đến đường cùng, ông ta lại ngồi nghĩ về các phương pháp hèn hạ đã sử dụng trước đây. Ông ta đang tự hỏi bản thân liệu có cách gì để đụng vào người nhà Chung Mạn nữa hay không? Nhưng chưa kịp nghĩ xong thì trên weibo của Diệp Minh Hi đã cập nhật một bài đăng mới.

“Đây là tai nạn ngoài ý muốn hay là ai đó cố tình làm ra? Hôm nay tôi nhận được một phong thư bên trong có một con d.a.o nhỏ, may mắn là cô ấy không bị thương…Các người còn muốn chơi đến khi nào nữa? Bởi vì có quan hệ huyết thống nên cái gì tôi cũng nhượng bộ, ngay cả tài sản của bố mẹ tôi cũng không lấy lại, vì sao còn không chịu buông tha cho chúng tôi?” 

Hình ảnh đính kèm là một chiếc phong bì và một con d.a.o sắc nhọn.

Như mong đợi, bài viết này lại tiếp tục được mọi người chia sẻ rộng rãi. Ai ai cũng lên án sự xấu xa đáng khinh thường của Diệp Sùng Đức, không ngờ ông ta lại không để luật pháp vào trong mắt như vậy. Nhưng không ai biết rằng, lần này ông thực sự vô tội.

“Hóa ra ngày đó em bảo George đến cửa hàng văn phòng phẩm là để mua cái này.” Chung Mạn liếc mắt nhìn Diệp Minh Hi đang ung dung ngồi trên ghế sofa xem TV: “Không phải đó là một lời vu khống sao?” 

“Em có nói là ai làm à?” Nghe xong câu hỏi của Chung Mạn, Diệp Minh Hi vẫn ngồi yên không động đậy: “Chẳng qua là em không hề nói đây là sản phẩm mà George đã tỉ mỉ làm ra thôi.”

Giải hoạt, cái này thật sự là quá giảo hoạt rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-248.html.]

Nhưng với chiêu vừa ăn cướp vừa la làng này thì cả thế giới đều biết nếu người nhà Chung Mạn không may xảy ra chuyện gì thì tất cả đều là do Diệp Sùng Đức làm ra. Vì chuyện này Diệp Sùng Đức còn bị một số lãnh đạo thân thiết khuyên bảo vài lần, nói là bây giờ mọi người đều đang chú ý đến ông ta, đừng dại dột làm ra những chuyện lỗ mãng như vậy nữa. Nếu không đừng nói là chờ phục chức, ông ta sẽ lập tức liền bị cắt chức ngay. Thời gian này, Diệp Sùng Đức cũng không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào nữa, lại còn hy vọng ông bà của Chung Mạn đừng xảy ra chuyện gì. Bằng không, chức quan của ông ta cũng không giữ nổi mất.

Vì để vượt qua việc xem xét tài sản thành công và được phục chức, Diệp Sùng Đức đành phải trả lại một phần tài sản cho Diệp Minh Hi. Cậu nhanh chóng đem số tài sản đó quyên góp từ thiện cho tổ chức chăm sóc trẻ em mồ côi, sau đó đăng biên lai lên Weibo. Vì vậy tin đồn Chung Mạn xúi giục cậu đòi lại quyền thừa kế để tư lợi cũng tự sụp đổ.

Trong vòng một tháng, Diệp Sùng Đức như con chuột chạy qua đường mà Chung Mạn thì bình yên đi qua sóng gió. Khi Diệp Minh Hi đến phòng thu, mấy nữ sinh lần trước cũng đến, chẳng những xin lỗi cô mà còn ca ngợi lòng tốt của cô. Các từ khóa liên quan đến cô cũng được thay đổi từ “dụ dỗ”, “xấu xa”, “âm mưu” thành “ấm áp”, “ngọt ngào”, “cổ vũ”,…khiến cô nhìn thấy cũng rất xấu hổ.

“Mạn Mạn, bây giờ trời quang mây tạnh rồi, mẹ cũng không phản đối nữa…” Diệp Minh Hi vừa báo cáo tình hình với mẹ Chung xong. Sau khi cúp máy cậu lập tức đi về phía Chung Mạn, ngồi lên ghế ôm lấy eo cô, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Chị định bao giờ thì kết hôn với em đấy?”

“Thằng nhóc này, đổi giọng cũng trơn tru quá ha!” Lúc gọi điện thoại, vừa mới gọi “bác gái” xong, một lúc sau đã đổi sang gọi “mẹ” rồi. Đã vậy vừa cúp máy liền cầu hôn cô, hiệu suất làm việc có phải quá nhanh rồi hay không?

“Miễn là có thể được kết hôn cùng chị, đổi giọng có là gì,bảo em đổi gì cũng được hết.” Cậu hôn nhẹ lên tai cô, ngay sau đó vành tai Chung Mạn liền đỏ ửng lên. Thấy cô không ngăn cản, cậu mạnh dạn tiến lên, dùng đầu lưới chơi đùa với vành tai cô, còn cố ý thổi vào bên trong: “Gả cho em đi, được không?”

Bị cậu chọc ghẹo cho vừa thẹn vừa nóng, toàn thân Chung Mạn lập tức run lên. Vốn muốn chạy trốn khỏi ghế sofa nhưng eo lại bị tay cậu giữ chặt, không thể trốn thoát. Cô cố gắng di chuyển thêm vài lần nữa. Nhưng cô càng vùng vẫy, hơi thở của cậu lại càng nồng đậm hơn. Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói khàn khàn đưa ra lời cảnh báo: “Nếu chị còn tiếp tục cử động thì chúng ta sẽ động phòng ngay bây giờ.”

Cậu nói vậy làm cô cứng đờ toàn thân không dám cử động nữa. Đợi đến khi hơi thở của cậu đã bình ổn lại. cô mới dám mở miệng: “Dù sao cũng vừa mới kết thúc việc kia, có gì thì cũng phải đợi thêm một thời gian nữa. Không lại bị mấy tên phóng viên quấn lấy thì mệt lắm.”

Loading...