Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-02-19 10:42:55
Lượt xem: 0
“Quan chức nhà nước sợ nhất là mất danh dự? Điểm này chúng ta có thể lợi dụng được, nhưng mà…” Diệp Minh Hi suy nghĩ một hồi: “Lúc trước tầm ảnh hưởng của ông ta đã không nhỏ, hiện tại còn đang làm quan, sợ rằng sẽ càng khó khăn hơn. Em sợ ông ta lại bày ra mánh khóe khác để đối phó chúng ta.”
Đúng là tình hình hiện nay rất khó khăn. Nhưng nếu chọc giận Diệp Sùng Đức, ông ta sẽ ra tay với người nhà Chung Mạn. Trước kia ông ta đã từng cắt cá làm ba khúc treo lên cửa nhà để đe dọa,… Năm đó, chính vì những chuyện xấu xa này mà Chung Mạn đã bị sụp đổ. Diệp Minh Hi không dám mạo hiểm nên mới có ý nghĩ muốn giao tiền cho ông ta.
Hai người yên lặng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Diệp Minh Hi cũng mở miệng: “Hay là nói ra chuyện Diệp Sùng Đức ngược đãi em? Làm quan cần một danh tiếng tốt, điều này có thể coi như là một vết nhơ.”
“Cái này…” Chung Mạn không thể không nghĩ tới điều này. Bảy năm trước họ cũng dùng điều này để đối phó với Diệp Sùng Đức, nhưng ông ta đã dùng mánh khóe để ngăn cản. Bây giờ cũng không phải không thể dùng lại, nhưng… “Việc này không nên công khai thì hơn, hay là em lén lút uy h.i.ế.p ông ta thử xem sao?”
“Đừng lo lắng, em đã không còn để ý đến chuyện này nữa rồi. Lén lút uy h.i.ế.p cũng không có ích gì đâu. Quan hệ của ông ta với giới truyền thông rất tốt, muốn đè chuyện này xuống thì dễ như trở bàn tay. Nếu không ông ta đã không có gan mà làm đủ trò xấu như vậy.”
“Vậy thì nhất định phải có đủ bằng chứng, giải quyết triệt để, khiến ông ta muốn đè cũng không đè xuống được.” Chung Mạn lấy giấy bút ra: “Trước tiên chúng ta xem thử xem có bằng chứng gì không. Em có thể tìm được giấy chứng nhận chuyển nhượng năm đó không?”
“Em không có, nhưng nhờ người tìm giấy chứng nhận nhà đất thì không khó lắm.”
“Tốt, đã có cái này.” Chung Mạn ghi lại và hỏi tiếp: “Chứng cứ quan trọng nhất là việc ông ta ngược đãi em, cái này quá khó khăn. Cho dù em chính miệng nói ra cũng chỉ là lời nói từ một phía.”
“Cái này…đáng tiếc năm đó không giữ lại gì cả.” Đối với chuyện này, Diệp Minh Hi cũng không có cách nào. Năm đó, cậu chẳng hề nghĩ tới việc chụp ảnh để lưu lại chứng cứ gì đó. Về điểm này, rõ ràng là Mạc Lâm thông minh hơn cậu nhiều.
“Ai nói là không có, đi theo chị!” Câu nói này làm thức tỉnh người đàn ông đang chìm trong rối bời. Chung Mạn không hề cảm thấy phiền não, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng chạy về phòng mình. Diệp Minh Hi tò mò đuổi theo, chỉ thấy cô lấy lôi hẳn một ngăn kéo tủ ra đặt lên mặt đất rồi vẫy tay gọi Minh Hi: “Đến đây nhìn xem có cái nào dùng được không?”
Diệp Minh Hi bước tới nhìn vào, đủ thứ cảm xúc lẫn lộn đột nhiên dâng trào, vừa đắng chát vừa vui mừng, cuối cùng trong n.g.ự.c chỉ còn đọng lại hơi ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-237.html.]
Tất cả những thứ trong ngăn kéo đều là vật dụng năm đó của cậu, có quần áo, thước kẻ, bút và sách bài tập dùng khi đi học.
“Toàn những thứ đồ cũ nát chị còn giữ làm gì?” Diệp Minh Hi tuy nói vậy nhưng trong giọng nói không giấu được sự dịu dàng.
“Đồ cũ nát gì chứ, không phải là sợ khi đó em quên mang theo, sau này cần dùng lại không tìm thấy sao?” Chung Mạn nhìn mấy thứ này, nhẹ nhàng thở dài. Sau khi kết hôn, cô bán căn phòng nhỏ của mình đi. Lúc đóng gói đồ đạc nhìn thấy đồ vật của Diệp Minh Hi, trái tim lại bất giác rung động, không muốn vứt bỏ chúng liền lén la lén lút cất sâu vào ngăn kéo, chỉ sợ Mạc Lâm nhìn thấy. May mắn là hai người họ đều tôn trọng quyền riêng tư của đối phương, anh ấy không động vào đồ của cô, cô cũng không động vào đồ của anh ấy.
Diệp Minh Hi ngồi xuống, đem tất cả ra xem. Vài phút sau, đôi mắt cậu sáng rực, cầm lấy một chiếc áo màu đỏ nói: “Đây là chiếc áo đầu tiên chị mua cho em!”
“Thật sao?” Chung Mạn nhìn chiếc áo dành cho trẻ con trong tay cậu, cuối cùng cũng nhớ ra, “Đúng rồi, lúc đó em chẳng thèm nói một câu, rất kỳ quái. Vậy nên chị mới cố tình mua chiếc áo màu đỏ này, hi vọng em có thể hoạt bát hơn.”
“Thì ra chị còn có suy nghĩ như vậy.” Diệp Minh Hi lại nhìn chiếc áo, càng nhìn càng thấy cảm động, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi Chung Mạn một cái.
Đôi tai Chung Mạn lặng lẽ đỏ lên, cô thốt ra mấy câu: “Em dám nhân lúc người ta cháy nhà đi hôi của, đục nước béo cò.”
“Vậy chị đồng ý cho em cướp không?” Cậu nỉ non vào tai cô, đã vậy còn cố tình hà hơi nhẹ nhàng vào lỗ tai cô.
“Đừng đùa nữa.” Không chỉ lỗ tai mà bây giờ cả khuôn mặt của Chung Mạn cũng đỏ lên rồi. Cô đánh nhẹ vào cậu một cái, thúc giục: “Mau tìm xem có cái gì dùng được không đi.”
“Đây đều là đồ chị mua cho em, em chỉ có thể dùng để nói chị đã ngược đãi em thôi…” Diệp Minh Hi vô tội nói. Không phải là do cậu không muốn tìm đâu.
“Cút! Bây giờ chị còn đang bị em ăn sạch đây, còn dám nói chị ngược đãi em à?” Chung Mạn không cam lòng đập mạnh tên vô sỉ đang ở trước mặt này một cái.